Còn chưa kịp nói xong, Kỳ tần đã tặng ta một cái bạt tai giòn tan.
Ta thật sự muốn chửi thề, nhưng thôi... nhịn!
Ta mỉm cười quay mặt lại: “Tỷ tỷ đánh thần thiếp là vì lý do gì vậy?”
Kỳ tần cười lạnh:
“Ngươi dám đánh người của ta! Người đâu, mang con nha đầu Thanh Phong đó đi cho ta!”
Ta trợn mắt, ngồi phịch xuống ghế: “Ta xem ai dám động vào!”
Cung nữ của Kỳ tần không dám cử động.
“Tỷ tỷ à, thần thiếp đánh cô ta vì cô ta lấy danh nghĩa của tỷ đi ức h.i.ế.p người khác, làm hỏng danh tiếng của cung Chung Thụy.”
Kỳ tần quay lại, định phản bác. Ta liền cướp lời:
“Còn Lê Thu Nguyệt ấy à, muội ấy vừa diện kiến Thái hậu rồi. Thái hậu rất thích muội ấy đấy. Tỷ muốn mang muội ấy đi, e là phải hỏi qua Thái hậu một tiếng.”
Thái hậu có thích hay không không quan trọng, quan trọng là ta cứ nói là bà thích là được rồi.
Khởi đầu bằng miệng, còn lại dựa hết vào bịa.
Quả nhiên, Kỳ tần sững người, rồi hừ lạnh: “Tiểu tiện nhân Giác Hạ, chờ đó cho ta!”
Nói rồi giận dữ rời đi.
Cẩm Tâm thấy Kỳ tần vừa đi, liền chạy tới bôi thuốc cho ta.
Còn Thanh Phong thì ngồi bên khóc đến hoa lê đẫm mưa.
Ta thở dài: “Thôi nào, Thanh Phong đừng khóc nữa, đi lấy khăn giúp ta chườm đi.”
Thanh Phong quay lại không chỉ mang theo khăn, mà còn kéo cả Lê Thu Nguyệt theo.
Vừa vào cửa, Thu Nguyệt đã quỳ rầm xuống đất, làm ta giật cả mình.
“Đa tạ tiểu chủ cứu mạng!”
Ta vội nâng cô ấy dậy:
“Thu Nguyệt, ta chỉ là một thường tại không được sủng ái, không che chở được các muội lâu đâu. Ở hậu cung này, chỉ khi bản thân đủ mạnh, mới có thể an toàn.”
Dĩ nhiên, ta cũng cần các muội mạnh để sau này ta còn ôm được đùi.
Ta căn dặn hai người nhất định phải cẩn thận. Với tính cách của Kỳ tần, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Để tránh bị bắt thóp, ta ngoài thời gian đi hầu Thái hậu thì gần như không ra khỏi cửa.
Hôm ấy, ta sai Thanh Phong đến Nội vụ phủ lấy ít trà. Nhưng đến tận trưa vẫn chưa thấy quay về.
Ta cứ thấy mí mắt phải giật liên tục, bèn kéo Cẩm Tâm đi khắp nơi tìm người.
Tìm suốt cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng đâu.
Ta bắt đầu thấy bất an, lại đi hỏi Thu Nguyệt, nhưng cô ấy cũng không thấy Thanh Phong.
Chúng ta chờ cả ngày trong Hàm Phúc cung, vẫn không có tin tức.
Mãi đến tối, Cẩm Tâm chạy vào sân, thở hổn hển:
“Ngự lâm quân nói trong ngự hoa viên phát hiện t.h.i t.h.ể một cung nữ, đã bị vứt vào bãi tha ma...”
Ta nghe xong choáng váng cả đầu. Thu Nguyệt thì ngất xỉu tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cẩm Tâm vội vàng đỡ lấy ta.
Ta dìu Thu Nguyệt lên giường, rồi dẫn theo Cẩm Tâm đi đút lót mấy thái giám để được vào bãi tha ma.
Đến nơi nhìn một cái... chính là Thanh Phong.
Ta sai người chôn cất em ấy cẩn thận, còn dựng một tấm gỗ làm bia.
Tay khẽ vuốt lên bia mộ, lòng ta ngổn ngang.
Cô bé từng gọi ta là “tiểu chủ” đầy rụt rè, giờ lại nằm đây, cô đơn giữa gió lạnh.
Em mới 15 tuổi thôi. Gió ở đây lạnh lắm, đêm cũng yên tĩnh lạ thường... Em có sợ không?
Em từng nói, chỉ cần chờ thêm 10 năm nữa là được rời cung, trở về nhà.
Nhưng giờ thì... em rời cung thật rồi, mãi mãi không thể quay về nhà nữa.
Kỳ tần, món nợ mạng này, sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi trả lại!
6.
Vừa bước vào sân, ta liền thấy Thu Nguyệt đang cầm d.a.o găm chuẩn bị xông ra ngoài.
Ta kéo cô ấy vào trong phòng, cô vùng vẫy la hét: “Để muội ra ngoài! Để muội g.i.ế.c ả ta!”
Ta giật lấy con d.a.o trong tay cô, nhưng cô vẫn vùng vẫy dữ dội. Ta cầm ly nước bên cạnh, dội thẳng vào mặt cô.
“Bây giờ muội tỉnh chưa?”
Cô không đáp, chỉ cúi đầu khóc.
“Bây giờ muội xông đến cung Chung Tú, khả năng lớn nhất là chưa kịp đến gần cô ta thì đã bị thị vệ đánh ch*t rồi!”
Cô khóc càng lúc càng to.
“Nếu muội bị đánh chết, lúc gặp lại Thanh Phong dưới suối vàng thì muội sẽ giải thích với muội ấy thế nào? Muội là tỷ tỷ của muội ấy, đến cả báo thù cho muội ấy cũng không làm được!”
Cô ngồi phệt xuống đất, ta ngồi xuống bên cạnh, nắm lấy tay cô:
“Thu Nguyệt, đây là hoàng cung. Thân xác đưa vào, xương trắng đưa ra. Chỉ có kẻ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn mới có quyền định ra luật chơi.”
Ta xoa nhẹ tay cô:
“Tỷ đã chôn cất Thanh Phong rồi. Vài ngày nữa, chúng ta cùng đi thăm muội ấy nhé?”
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Thu Nguyệt gật đầu, không nói lời nào.
Ta ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng, mong có thể an ủi được phần nào.
Dạo gần đây, Ngự Thành xảy ra lũ lớn, dân chúng màn trời chiếu đất. Thái hậu quyết định đến chùa Linh Ẩn tu hành cầu phúc.
Là “vật trang trí bên chân” của Thái hậu, đương nhiên ta xin đi theo cùng.
Ta muốn mang theo quyển thoại bản đó. Tuy chỉ còn lại một trang cuối, nhưng dù gì cũng viết về cái ch&t của ta. Nếu để người ngoài thấy, lại tưởng ta mắc chứng cuồng tưởng thì thật không hay.
Nhưng thoại bản đó đã biến mất, ta lục lọi cả mấy canh giờ mà vẫn không tìm ra.
Giờ thì đúng là trông trời chẳng bằng tự cứu mình rồi.
Trước lúc đi, ta trò chuyện cả đêm với Thu Nguyệt.
Ta không dạy cô ấy thủ đoạn đấu đá chốn hậu cung, cũng chẳng dạy cách làm sao nắm giữ lòng người đàn ông.
Vì bản thân ta cũng chẳng biết mấy thứ đó.
Ta chỉ cùng cô ấy ôn lại những ngày tháng bên Thanh Phong.
Ta biết cô ấy đủ thông minh. Ta cũng tin rằng một năm sau, cô ấy sẽ không còn là nữ sử đơn thuần như bây giờ.
Và thế là, ta cùng Cẩm Tâm theo Thái hậu xuất cung.