Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 33



Tống Sư Trúc: “..." Được rồi, nàng vừa sốt ruột liền quên mất. Phụ thân nàng cũng là một cửa sau rất lớn. Tống Sư Trúc xấu hổ cố gắng nhớ lại cảnh tượng thoáng qua trong đầu, trả lời câu hỏi vừa rồi của phụ thân nàng: “Ta cảm thấy hẳn là sau giờ ngọ.”

Vừa rồi nàng cố ý chú ý một chút chi tiết hình ảnh, ống đựng bút bằng đá cẩm thạch trên bàn sách có ánh sáng mặt trời chiếu ra. Tuy nói mấy ngày nay thời tiết cũng không tệ, nhưng chỉ có sau giờ ngọ ánh nắng mới có thể mãnh liệt như vậy.

Nhưng Tống Sư Trúc cũng không chắc chắn lắm.

Tình huống hiện giờ của tiểu Phùng thị vô cùng khẩn cấp. Đám tôi tớ kia của nàng nhất định sẽ dốc hết sức lực muốn đặt cửa của Trương tri huyện.

Tống Văn Thắng lại tin canh giờ mà Tống Sư Trúc nói. Sau khi Trương Văn Viễn tới huyện nha, tuy nói chức vị quan trọng không thể nhúng tay, nhưng trên cửa và nơi ký tên hắn đều sắp xếp người của mình.

Hiện giờ trông coi cửa lớn nội nha chính là thúc thúc của Trương Văn Viễn, thủ đoạn cực kỳ đen, nếu có việc gấp, không lừa một trăm tám mươi lượng cũng đừng nghĩ nhìn thấy bóng người Trương Văn Viễn. Người nọ nếu muốn từ chỗ người Phùng gia đòi thêm chút bạc, khẳng định sẽ treo hắn thêm một chút canh giờ.

Nghĩ đến những thứ này, Tống Văn Thắng đột nhiên toát ra một chủ ý nham hiểm. Sau khi hắn nói xong, Tống Sư Trúc lập tức nói được. Phụ thân nàng đưa ra chủ ý này thật sự là xấu đến mức sắp chảy mỡ.

Muốn làm thịt dê béo, không phải không thể không làm Trương đồ tể.

Trên người những người đó mang theo nhiều ngân phiếu như vậy, trong huyện nha nhân khẩu nhiều, mỗi người chia một miếng thịt, bạc bao nhiêu cũng không còn.

Bọn họ ở trong huyện lại không có thân quyến quen biết, muốn dùng tiền cứu người cũng không có cách nào. Ca ca của tiểu Phùng thị cách núi cao sông dài, chẳng lẽ còn có thể bay tới đưa bạc cho nàng sao?

Bây giờ Tống Sư Trúc ngược lại cảm thấy, kinh thành cách huyện Phong Hoa xa như vậy, thật sự là quá tốt.

Đợi đến khi nhị thẩm nàng trút giận xong, bên ngoài trời băng đất tuyết, người cứu viện cũng không nhất định có thể chạy tới huyện.

Thấy khuê nữ hai tay đồng ý, cách ngày Tống Văn Thắng liền đem chủ ý này thi hành xuống.

Bí mật cắt mỡ của tri huyện đại nhân, người huyện nha ai cũng tích cực vô cùng.

Sáng sớm quản sự của tiểu Phùng thị đã tìm tới cửa huyện nha, đột nhiên cảm thấy những nha dịch không để ý tới hắn hôm qua, cả đám đều trở nên nhiệt tình.

Trong lòng hắn thấp thỏm bất an, cố gắng xã giao với người khác, mãi đến khi nghe thấy có người nguyện ý giúp hắn khơi thông quan hệ, đôi mắt mới sáng lên.

Nhưng người mặc trang phục nha dịch trước mặt lại chà hai ngón tay trước mặt hắn, mở miệng ra là hai trăm lượng.

Sau khi quản sự Phùng gia nghe xong, trước mắt liền tối sầm. Trên người hắn quả thật có bạc, còn rất nhiều, chỉ là người này chỉ là dẫn kiến, liền muốn hai trăm lượng, giá cả cũng quá đắt.

Chỉ là nha môn là người ta mở, hắn đến cùng vẫn là nhịn đau lấy ra ngân phiếu. Đáng tiếc quan hệ tầng tầng khơi thông xuống, tổng cộng chuyển năm sáu người, hắn cũng chưa nhìn thấy tri huyện đại nhân.

Đến lúc này, quản sự Phùng gia mới biết mình là bị người đùa bỡn. Chỉ là hắn có thể trông cậy vào ai đứng ra nói lí lẽ.

Hắn nhìn ngân phiếu trong tay áo vơi đi không ít, cũng không dám lại móc nối với Trương tri huyện. Còn lại chút bạc này còn phải chuẩn bị trong lao, nếu tiêu hết, nãi nãi ở trong lao phải làm sao bây giờ.

Cùng lúc đó, tiểu Phùng thị ở trong lao thật sự chịu không nổi.

Nhưng ở ban đêm, nàng liền biết vì sao tất cả mọi người nói đại lao nha môn là địa ngục nhân gian. Ở đây buổi tối lúc ngủ chuột giống như tụ hội, bò đầy cả gian nhà đá, có con còn leo lên trên người nàng. Tiểu Phùng thị nhìn một nữ nhân trong nhà giam bằng đá đối diện, chuột lại nhảy đến trên chân nàng ta cắn ngón chân trần trụi lộ ra ngoài!

Nàng thấy vậy cả người đều sắp ngất đi.

Trước khi ngủ bị kinh sợ còn chưa tính, cũng không biết là tên khốn nào, nửa đêm thế mà có người đổ nước lạnh vào chậu than của nàng.

Quản sự đút lót rất nhiều tiền, chẳng qua cũng chỉ là đưa một chậu than vào, bây giờ còn bị hắt nước, có thể nói là nhà dột gặp mưa đêm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu Phùng thị từ sau khi danh chính ngôn thuận trở thành nhi nữ Phùng gia, chưa bao giờ phải sống cuộc sống như vậy.

Chỉ qua một đêm, nàng liền sốt cao.

Phùng thị nghe người truyền lời có người muốn gặp nàng liền nở nụ cười.

Mới một ngày, ả đã chịu không nổi.

Qua mùng tám tháng chạp chính là tết. Sau tiết Lạp Bát, chuyện tết trong phủ đều bắt đầu được xử lý, trong lúc nhất thời trong ngoài Tống phủ đều là một mảnh khí thế hừng hực.

Tống Sư Trúc đêm đó sau khi nghe phụ thân nàng nói chủ ý nham hiểm kia, trong lòng vẫn tràn đầy hưng phấn, muốn tiếp tục chú ý tình huống sau đó.

Nhưng nguồn tin tức của nàng ngoại trừ nương nàng chính là nương của nàng. Không biết Lý thị có phải cảm thấy nàng mấy ngày nay quá hưng phấn, cũng không quá nguyện ý cùng nàng tán gẫu những chuyện này, ngược lại nhắc nhở nàng: “Có phải ngươi đã quên lúc trước đáp ứng ta cái gì hay không?”

Thấy Tống Sư Trúc vẻ mặt mờ mịt, nàng dừng một chút, hảo tâm bổ sung: “Lúc Trung Thu tổ chức yến tiệc trong nhà ta đã nói với ngươi, năm nay ăn tết, chuyện trong nhà ngươi phải quan tâm nhiều hơn.”

Tống Sư Trúc rốt cuộc nhớ tới chuyện này. Nhưng mà, nàng cũng không cảm thấy có cái gì ghê gớm. Trước kia khi nàng giúp Lý thị trợ thủ cũng rất mượt mà.

Chỉ là câu nói đi theo phía sau của nương nàng, đã khiến nàng có chút không yên lòng: “Lúc trước ngươi chỉ đứng bên cạnh ta nhìn, cũng không có chân chính ra tay quản. Bây giờ vừa vặn có thể rèn luyện cho ngươi.”

DTV

Lúc Lý thị nói chuyện, biểu lộ trước mặt thập phần tự nhiên, mang theo ý cười, giống như bình thường cùng Tống Sư Trúc nói chuyện phiếm.

Khi đó Tống Sư Trúc còn cảm thấy Lý thị chỉ nói ngoài miệng, năm nay là đại tế mười năm trong tộc, nương nàng là tộc trưởng phu nhân, chưa từng nghe qua loại đại tế tự này sẽ giao cho một tiểu cô nương phụ trách.

Nhưng mà nàng không ngờ, nương nàng thế mà thật sự buhắny không quản.

Sáng sớm hôm nay, Tống Sư Trúc nghe tin nương nàng ra ngoài, liền cảm thấy vô cùng không ổn.

Vốn dĩ Tống Sư Trúc còn định đến chỗ lão thái thái thỉnh an, không ngờ vừa ra khỏi phòng, các quản sự đều cầm một đống sổ sách xếp hàng tìm Tống Sư Trúc mở kho lấy bạc. Trong phủ muốn mua đồ tết, chủ tử hạ nhân đều muốn làm quần áo mới, muốn chuẩn bị tặng lễ còn có chuyện chúc tết mời khách, Tống Sư Trúc nhìn sổ sách cao chừng bàn tay, thật sự là một tiếng sấm rền đánh vào trong lòng.

Nàng hít một hơi thật sâu, đợi đến khi nghe nói những người này sẽ tới tìm nàng là Lý thị phân phó, nàng liền ủ rũ, mở thư phòng, để cho quản sự cùng các ma ma từng người đi vào nói chuyện. Mấy năm trước nàng đã theo Lý thị học hỏi quản gia, nhưng vẫn luôn làm trợ thủ bên cạnh nương. Bây giờ nàng phải một mình phụ trách điều phối hạ nhân, ngay từ đầu còn có chút bận rộn.

Quản gia loại công việc này quả nhiên là nhìn dễ làm khó. Lý thị còn sai người truyền cho nàng một câu, nói là đến lúc đó năm nay sống tốt xấu nàng cũng mặc kệ. Lý thị quản nhiều năm như vậy, trên dưới trong tộc đều biết Lý thị quản rất tốt, đến lúc đó nếu làm hỏng, mất mặt đại tiểu thư Tống gia chứ không phải mình.

Tống Sư Trúc nghe xong, thật sự cảm thấy áp lực như núi lớn.

Nhà lớn ba gian có sân rộng hai bên trái phải như Tống phủ, vẩy nước quét nhà các nơi là một công trình lớn hạng nhất. Mỗi một gian phòng ốc phải quét lại lớp bụi trên vách tường, phủi bụi trên nóc nhà, dán cửa sổ, dán hoa, đám hạ nhân bận rộn, Tống Sư Trúc cũng không dễ chịu.

Lý thị nói buhắny là thật sự buhắny, ngay cả chuyện nhi tử sau lễ tết phải về thư viện cũng không để ý, vẫn là đệ đệ nàng chủ động tới hỏi nàng khi nào thì trong phủ sắp xếp xe ngựa đưa hắn về thư viện, Tống Sư Trúc mới từ trong một đống sổ sách ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ giật mình.

Nàng vỗ đầu một cái, khó trách nàng luôn cảm thấy có một chuyện quên mất.

Bởi vì quá nhiều chuyện, cho dù Tống Sư Trúc muốn tiếp tục chú ý tiểu Phùng thị trong lao, cũng chỉ có thể hữu tâm vô lực.

Chuyện cảm thấy hứng thú như vậy cũng buông xuống, chớ nói chi mấy ngày nay Tống Sư Bách đều là sáng sớm đã không thấy bóng dáng, nàng ngày ngày bận rộn tính toán sổ sách, thật đúng là quên luôn chuyện Tống Sư Bách là xin phép nghỉ trở về.

Tống Sư Bách hơi chột dạ, mấy ngày nay hắn quả thật vui đến quên cả trời đất. Phụ thân hắn không biết chuyện gì xảy ra, thế mà cũng không vội vàng thúc giục hắn. Mỗi ngày khi thấy hắn chỉ dùng một đôi mắt cười như không cười nhìn hắn, tựa như đang hỏi hắn khi nào chuẩn bị cút về thi.

Tống Sư Bách kiên trì hai ba ngày, rốt cuộc không nhịn được đến tìm tỷ tỷ hắn. Hắn cảm thấy nếu như hắn dám đến trước thi một ngày mới về thư viện, năm nay hắn khẳng định không dễ chịu.

Tống Sư Trúc cảm thấy chuyện này mình cũng có trách nhiệm, nên không trách cứ hắn, nghĩ nghĩ, nói: “Không bằng ngươi đi hỏi nhị đường huynh có rảnh đưa ngươi về hay không?” Phụ thân nàng bận giúp nhị thẩm xử lý tiện nhân, hẳn là không rảnh đưa hắn. Tống Sư Bách nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, sau khi trở về nhất định phải đi bàn giao tình huống với Sư Trưởng, nếu chỉ phái một quản sự đi theo, cũng có vẻ quá thất lễ. Nghĩ tới nghĩ lui, Tống Sư Trúc liền nghĩ đến Tống Nhị Lang.

Ba đường huynh trong nhà, tuy rằng nàng có ấn tượng sâu nhất với Tống Tam Lang, nhưng Tống Tam Lang còn chưa buộc tóc.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com