Phúc Tinh Chiếu Thê Tử

Chương 32



Hoàng đế tuổi già, nhân sự trong Lại bộ phức tạp, mấy hoàng tử và quyền thần đều có sức ảnh hưởng ở đây, trong đó ai giơ chân ra cũng được, Tống Văn Sóc thật sự không biết là ai ngán đường hắn.

Tống Văn Thắng vẫn luôn biết khúc mắc của đệ đệ là cái gì, hắn nói: “Nàng ở trong tù sẽ không quá tốt, ta về sau sẽ cho người dụng hình, xem có thể hỏi ra phụ thân Tống Nghiễn rốt cuộc là ai hay không.” Tống thị ở trong phạm vi toàn bộ triều Đại Khánh, nhiều nhất chỉ là một gốc cây nhỏ cắm rễ ở Bắc địa, năng lượng có hạn.

Tống Văn Thắng mấy năm nay vẫn tiếc nuối mình không giúp được đệ đệ.

Nhưng bây giờ người đến trong tay hắn thì không giống vậy.

Tống Văn Sóc nói một tiếng cảm ơn với đại ca. Tống Văn Thắng vỗ vỗ bả vai hắn cổ vũ nói: “Chúng ta còn đang tuổi trẻ trung khỏe mạnh, về sau không lo không có cơ hội xoay chuyển, có lẽ sang năm liền hết khổ rồi!”

Tiệc tối của Bát Tịch vô cùng thuận lợi.

Lão thái thái dưỡng bệnh mấy ngày cũng tham dự.

Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, nhìn nụ cười trên mặt Phùng thị, nụ cười trên mặt mọi người cũng nhiều hơn.

Càng đừng nói lão thái thái, cả một buổi tối nhìn nhị nhi tức vài lần, bất tri bất giác mặt mày cũng nhanh chóng tốt hơn không ít.

Cháo Bát Tịch trong nhà là Tống Sư Trúc tự mình nấu đêm qua, dùng lửa nhỏ hầm cả đêm, nấu đến mềm mại thơm ngát, ngay cả độ ngọt cũng vừa phải.

Lúc trước nương nàng đã nói với nàng, Tống Văn Thắng không hài lòng lắm với nguyên liệu trong cháo của nàng. Vì phối hợp với thói quen ăn uống của người trong nhà. Nàng cố ý làm ra bốn loại cháo Bát Tịch khác nhau.

Nghĩ đến ước định mấy ngày trước với Phong Hằng, còn đưa mỗi loại một phần đến Phong gia. Bát Tịch vốn có thói quen tặng cháo cho nhau, ánh mắt Tống Sư Trúc nhìn nương ruột rất là thẳng thắn hào hùng, cũng không sợ bị nói.

Nàng cảm thấy cháo Bát Tịch của nàng hẳn là rất thành công, trong đó có một món cháo đậu phụ mặn, đặc biệt được Tống Tam Lang hoan nghênh, sau khi uống xong, Tống Tam Lang liên tục giơ mấy ngón tay cái với Tống Sư Trúc.

Tống Tam Lang thật sự vui vẻ. Lúc trước ở Hành Châu phủ mừng năm mới, trong nhà luôn không có hương vị gì. Phùng thị sống theo khuôn phép cũ, ngày lễ ngày tết chỉ cần phụ thân cùng nương tâm tình không tốt, bữa tiệc sẽ ăn như uống nước đắng. Hôm nay lại không giống, Tống Tam Lang nhìn nương mang ý cười trên mặt, lại nhìn vẻ mặt thả lỏng của tổ mẫu, cảm thấy đây mới là gia yến mà hắn muốn.

Tâm tình mọi người đều tốt, Tống Sư Trúc vốn không phải người thích rối rắm, khẩu vị càng mở rộng, bất tri bất giác liền ăn no, Tống Sư Trúc sau bữa cơm chiều còn tản bộ trong viện một lúc.

DTV

Nàng thích nhất hai hàng cây mai cao lớn ở trong góc, sắc vàng rực rỡ, trên đó bao trùm từng điểm tuyết trắng, nhìn vô cùng có ý cảnh.

Tống Sư Trúc tràn đầy phấn khởi, thậm chí còn để cho Loa Sư trở về cầm một cây kéo, muốn cắt mấy cành hoa để cắm vào bình.

Nhưng sau khi Loa Sư lấy cây kéo ra, Tống Sư Trúc nắm trong tay, lại trầm tư một lúc lâu, nửa ngày không có động tĩnh.

Gió đêm lạnh, một trận gió lạnh đập vào mặt, Tống Sư Trúc mới phản ứng lại. Vừa rồi nàng đột nhiên toát ra một dự cảm không tốt, luôn cảm thấy những bông tuyết trắng kia đặc biệt giống ngân lượng.

Nhắc tới ngân lượng, Tống Sư Trúc liền nghĩ đến Trương tri huyện tham quan vừa nhậm chức ở huyện Phong Hoa một năm, trong đầu đột nhiên giống như màn hình bị thay đổi, không tự chủ được mà xoay chuyển một hình ảnh.

Đó là cảnh tượng Trương tri huyện thu một xấp ngân phiếu lớn, Trương tri huyện trên khuôn mặt già nua kia cười vui tươi hớn hở, nhìn đặc biệt chán ngấy.

Tống Sư Trúc vỗ đầu một cái, không quá xác định là chính nàng quá mức lo lắng, thế cho nên ra ảo giác, hay là bàn tay vàng lại phát tác, bất quá sau khi cỗ cảm giác nguy cơ trong lòng kia càng ngày càng nặng, nàng liền xác định xuống.

Tống Sư Trúc: Bọn họ khẳng định đi theo con đường của Trương tri huyện.

Tống Sư Trúc vừa nghĩ tới chuyện tiểu Phùng thị hành hạ cả nhà Nhị thúc nhiều năm như vậy, nghĩ nghĩ, dứt khoát không tản bộ nữa, trực tiếp chạy vào trong phòng của Lý thị và Tống Văn Thắng.

Nàng muốn đi cáo trạng!

Tống Sư Trúc hứng thú bừng bừng đi đến Bách Thụy Hiên, nhưng không thấy bóng dáng phụ thân nàng.

Sau bữa tối Tống Văn Thắng, vẫn luôn ở trong phòng Tống lão thái thái. Lão thái thái mười mấy năm qua vì chuyện này mà sống không tốt. Hiện giờ cuối cùng cũng bắt được kẻ thù, Tống Văn Thắng cảm thấy không nên gạt nương mình.

Trong lò hun tản ra khói hương lượn lờ, một lúc lâu, lão thái thái mới nói: “Nói như vậy, nữ nhân kia đã là châu chấu sau mùa thu rồi?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tống Văn Thắng lắc đầu. Trong lòng hắn biết, Phùng thị chỉ đánh nữ nhân kia trở tay không kịp, hơn nữa khuôn mặt nàng xa lạ, các sai dịch mới có thể không cố kỵ gì bắt nàng ta về nha môn.

Tiểu Phùng thị chịu thiệt thì sẽ bị thiệt ở khẩu âm bản địa, nếu đổi thành nữ quyến trong huyện, những người đó nhất định sẽ không làm lưu loát như thế.

“Đợi đến ngày mai Tiểu Phùng thị đem lượng lớn tiền bạc dâng đến trước mặt Trương tri huyện, chuyện này cũng sẽ không giải quyết được gì.” Tống Văn Thắng rất có kinh nghiệm cười nói. Tính tình Trương tri huyện như thế nào, hắn rõ ràng nhất, chỉ cần tiền bạc chuẩn bị thoả đáng, coi như là tội phạm g.i.ế.c người hắn cũng dám thả.

Lão thái thái: “..." nàng nhìn Tống Văn Thắng, cảm thấy nhi tử tựa hồ đang lấy mình mua vui.

Tống Văn Thắng hơi nghịch ngợm, nhìn khuôn mặt có chút im lặng của nương ruột, lại nói: “Nương đừng lo lắng, chuyện này là đệ tức lần đầu tiên cầu đến trên đầu của ta, ta đương nhiên phải làm tốt cho nàng.”

《 Đại Khánh luật 》 quy định, “Phàm thông gian, phạt tám mươi trượng, nam nữ cùng tội.” Bình thường những vụ án nhỏ này không cần qua tay Trương tri huyện, Tống Văn Thắng liền có thể phán.

Hắn hời hợt nói: “Đánh xuống tám mươi trượng, người bình thường không c.h.ế.t cũng phải mất nửa cái mạng. Chỉ cần tốc chiến tốc thắng, chờ đánh xong gậy, Trương tri huyện lại tới ngăn cản cũng vô dụng.”

Tám mươi trượng này, nếu muốn đánh, nhất định là có cách, chỉ sợ Phùng thị không muốn cho nàng một cái c.h.ế.t thống khoái.

Lão thái thái khoát tay nói: “Những việc này các ngươi thương lượng xử lý đi.” Lão thái thái không có ý kiến gì với những chuyện này, nhị nhi tức mới là người chịu tội sâu nhất, bây giờ ác nhân chân chính tự sa lưới, nhị nhi tức muốn g.i.ế.c muốn róc thịt nàng cũng sẽ không ngăn cản.

Suy nghĩ một chút, lão thái thái lại nói: “Ngươi làm như vậy, liền đem trưởng quan của ngươi đắc tội rất nặng.” Dù sao cản đường tài lộ của người cũng như g.i.ế.c phụ mẫu người ta, có một số người vì tiền tài, ngay cả mạng cũng có thể không cần. Tống Văn Thắng làm như vậy, nhất định sẽ khiến người ta hận.

Ánh mắt lão thái thái hàm chứa từng tia lo lắng, Tống Văn Thắng lắc đầu nói: “Không sao.”

Hắn thật sự không lo lắng Trương Văn Viễn muốn đối phó hắn.

Khoản nợ của cổng thành kia chính là bùa đòi mạng của Trương tri huyện.

Châu phủ phát tới năm ngàn lượng bạc xây cổng thành bị Trương Văn Viễn tham ô hơn phân nửa.

Lúc sửa chữa cổng thành trong huyện Tống Văn Thắng đã đi xem qua, Trương Văn Viễn không biết từ nơi nào lôi ra tài liệu làm cổng thành, nền móng dùng dưới cổng thành căn bản không phải là nền đá được ghi rõ trên bản đồ, mà là đất cát.

Dùng đất cát làm nền cổng thành, nếu thật sự có kẻ thù bên ngoài tới, cổng thành vừa đẩy liền đổ.

Tống Văn Thắng lúc ấy vừa nhìn liền biết không ổn, hắn để ý, để cho người trộm sổ sách gốc từ bên Hồng sư gia, khắc ấn mấy bản. Nếu không phải không muốn phá hỏng quy củ quan trường, để người ta lưu lại ấn tượng không tốt với cấp trên, những sổ sách này đã sớm nên đến châu phủ.

Chẳng qua bây giờ cũng không tính là muộn, hai ngày này hắn đã đưa mấy bản đến trong tay người của châu phủ, chỉ đợi Trương tri huyện bại lộ chuyện này.

Tống Văn Sóc đã nói với hắn, trong số những người đến từ châu phủ này có một người là Cẩm Y vệ, bảo hắn chú ý một chút, không nên tùy tiện trêu chọc.

Huyện Phong Hoa chẳng qua chỉ là một địa phương nhỏ, Tống Văn Thắng cũng không nghĩ ra vì sao Cẩm Y vệ lại đột nhiên chú ý tới trên một cổng thành nho nhỏ, nhưng hắn biết, Trương Văn Viễn khẳng định là sắp gặp tai ương.

Thấy Tống Văn Thắng tính toán trong lòng, lão thái thái cũng không hỏi nữa. Nhi tử đều lớn như vậy, nàng lại quan tâm, không có chỗ dùng.

Tống Văn Thắng tối nay chỉ là muốn đem tin tức tốt nói cho lão thái thái, nói hơn nửa ngày, nhìn nương hắn mặt lộ vẻ mệt mỏi, liền lui xuống.

Sau khi từ Thiên Hi đường đi ra, lo lắng trong lòng Tống Văn Thắng cuối cùng vơi đi hơn phân nửa. Trước đó biết nương hắn những năm qua vẫn báo hỉ không báo ưu với bọn họ, hắn đã cảm thấy vô cùng áy náy. Nếu như hắn có thể nhận ra được nương hắn ở Hành Châu phủ không được như ý, hắn chắc chắn sẽ không để cho nàng tiếp tục ở bên ngoài.

Buổi tối Bát Tịch ánh trăng sáng tỏ, Tống Văn Thắng giẫm tinh huy đầy đất trở lại trong viện.

Vừa về phòng, liền nhìn thấy khuê nữ đang nói nhỏ với thê tử. Hắn cười cười, ôn hòa nói: “ Trúc nhi sao đột nhiên tới đây?”

Tống Sư Trúc nhìn thấy phụ thân nàng, hai mắt sáng ngời, lập tức kể lại chuyện Lý thị vừa nói.

Tống Văn Thắng trầm ngâm một lát, kiên nhẫn hỏi khuê nữ: “Chuyện ngươi vừa mới nói, cụ thể sẽ xảy ra ở canh giờ nào?”

Tống Sư Trúc cảm thấy phụ thân hình như không kinh ngạc lắm, không khỏi nói: “Phụ thân, không phải người đã sớm biết nàng muốn đi cửa sau chứ?”

Tống Văn Thắng vỗ vỗ mu bàn tay của Tống Sư Trúc, lời nói thấm thía: “Người từng thẩm vấn dưới trướng ta, phần lớn đều đã làm loại chuyện này.” Đây không phải rất bình thường sao?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com