Phu Quân Trà Xanh

Chương 8



Quả nhiên, thư cầu cứu của Thích Thị và Tô Oánh còn chưa kịp đưa ra ngoài, Hoàng thượng đã nhận được một bức huyết thư từ huyện Nam Dụ.

 

Trong thư nói rằng, có bách tính ở trên bờ sông phát hiện con đê vốn phải được xây bằng đá tảng và vôi vữa, nay lại biến thành lớp cát chảy.

 

Bách tính đến huyện nha đánh trống yêu cầu điều tra rõ ràng nhưng lại bị Tô Thừa Vận coi là bạo dân mà trấn áp.

 

Sau nạn lũ lụt là dịch bệnh hoành hành nhưng Tô Thừa Vận không những không cứu giúp bách tính, mà còn đem những bách tính mới nhiễm bệnh, vẫn còn một chút hy vọng sống sót, đẩy hết vào thôn dịch bệnh rồi phóng hỏa thiêu rụi.

 

Dưới ngọn lửa đó, tiếng kêu khóc vang vọng tận trời xanh, những người c.h.ế.t đi đều là con dân Đại Lương.

 

Trong thư từng sự kiện được ghi chép rõ ràng, tội trạng nhiều đến mức giấy bút khó lòng kể xiết, mỗi chữ đều thấm đẫm m.á.u và nước mắt.

 

Người đưa thư đến thậm chí còn nói vốn còn rất nhiều người giống như hắn ta mang theo huyết thư bôn ba ngàn dặm lên kinh thành.

 

Nhưng tất cả bọn họ đều bị Tô Thừa Vận bắt lại g.i.ế.c chết.

 

Mà người này, sau khi đưa ra bức huyết thư, cũng c.h.ế.t ngay trước cổng hoàng cung.

 

Quả thật những gì viết trong thư không tránh khỏi có đôi phần cường điệu.

 

Nhưng Hoàng thượng vẫn nổi trận lôi đình, lập tức giao chuyện này cho Đại Lý Tự điều tra.

 

Đại Lý Tự điều tra án rất nhanh chóng.

 

Tô Thừa Vận đi cứu trợ thiên tai còn chưa trở về kinh thành, toàn bộ chứng cứ về việc ông ta tham ô và coi mạng người như cỏ rác đã được trình lên long án trước mặt Thiên tử.

 

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, chân tướng chuyện Tô Oánh mưu hại hoàng tự, ý đồ lợi dụng đứa bé trong bụng để giá họa cho ta, đã được làm sáng tỏ.

 

Thậm chí còn kéo theo cả chuyện nàng ta và môn sinh của Tô phủ tự định chung thân, lén lút mang thai.

 

Cả vụ việc hôm đại hôn của ta, nàng ta đã dùng bí dược hoà với hợp hương, ý đồ quyến rũ Tiêu Thuấn.

 

Khi Thúy Bình mang những tin tức này về, Tiêu Thuấn đang ở trước mặt ta chỉ tay lên trời thề thốt.

 

“Cho dù ta có trúng phải cái thứ hương gì đó đi nữa, ta cũng không thể bị nàng ta mê hoặc được!”

 

17

 

Chuyện này ta tất nhiên biết rõ.

 

Dù gì, cũng chẳng có nam nhân nào lại có thể nhầm lẫn mỹ nhân thành ma nữ dọa người.

 

Lại càng không có nam nhân nào, có thể một cước đá bay nữ nhân y phục xộc xệch, chủ động nhào vào lòng mình, xuống thẳng hồ nước.

 

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc, sợ ta hiểu lầm mà không ngừng giải thích của Tiêu Thuấn, không hiểu sao ta đột nhiên cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.

 

Có lẽ vì gần đây tiếp xúc nhiều hơn, ta ngày càng cảm thấy hắn khác xa với những lời đồn đại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có lẽ vì mẫu thân hắn là mỹ nhân tiến cống từ Tây Vực, thân phận của hắn đặc biệt, nên dù được sủng ái, hắn từ nhỏ đã không nằm trong phạm vi cân nhắc cho ngôi vị Thái tử của Hoàng thượng.

 

Cũng chính bởi vì không ai dạy hắn thuật đế vương hay chuyện chính sự, mới hình thành nên tính cách tùy hứng, phóng khoáng của hắn như bây giờ.

 

Đối với tính cách tùy hứng, phóng khoáng này của hắn, ta không hề cảm thấy chán ghét.

 

Nhất là khi hắn rõ ràng đang tức giận nhưng vẫn nhíu mày, đầy vẻ lo lắng hỏi ta: “Lần này Tô gia sụp đổ, có liên lụy đến nàng không?”

 

Ta lập tức bật cười, lại càng cảm thấy bản thân có lẽ đã không gả cho nhầm người.

 

“Yên tâm.” Ta dịu giọng trấn an hắn: “Ta sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao... ngay trong ngày đại hôn, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia rồi, không phải sao?”

 

18

 

Có lẽ Tô Oánh không ngờ rằng những lời nàng ta đồn đại vu khống ta trước đây, vào thời điểm này lại giúp ta bớt đi không ít phiền toái.

 

Ta cũng không ngờ, vốn tưởng rằng Tô Oánh chỉ đơn thuần muốn cướp đoạt những thứ thuộc về ta nhưng hóa ra nàng ta còn có tội tư thông với người khác.

 

Chẳng trách, nàng ta lại bí quá hoá liều, lựa chọn mạo hiểm ra tay vào đúng ngày đại hôn của ta.

 

Cánh cổng lớn của Tông Nhân Phủ vẫn nghiêm ngặt hệt như ta từng thấy ở kiếp trước.

 

Ở kiếp trước, ta bị Tô Oánh vu hãm tội mưu hại hoàng tự, bị giam cầm tại đây, chịu đủ mọi tra tấn, mất đi nửa cái mạng, nàng ta từng đến thăm ta.

 

Khi đó, nàng ta đuổi hết mọi người ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng, từ trên cao nhìn xuống ta, lời lẽ đầy khinh miệt.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

“Tô Giáng, ngươi là chính phi thì sao chứ? Còn không phải chỉ như một con chó, bị nhốt ở nơi này mà thôi.”

 

Nàng ta nói: “Đúng vậy, ta chính là cố ý hãm hại ngươi. Nhưng thì sao chứ? Ngươi đâu có bằng chứng.”

 

Bây giờ, đổi lại là ta đến thăm nàng ta.

 

Ban đầu ta vốn định cũng sẽ chế nhạo giống như nàng ta ở kiếp trước, để trút giận một phen.

 

Nhưng nhìn gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của nàng ta, ta lại đột nhiên cảm thấy có chút nhạt nhẽo vô vị.

 

Trái lại, khi nhìn thấy ta, Tô Oánh lại phản ứng như thể gặp phải kẻ thù không đội trời chung, mắt trợn trừng muốn rách cả mí mắt, gào lên đầy căm phẫn với ta.

 

“Tô Giáng! Tất cả là tại ngươi! Chính ngươi đã hại ta ra nông nỗi này!”

 

“Dựa vào cái gì? Mọi thứ của ngươi rõ ràng phải là của ta!”

 

“Vị trí chính thất của mẫu thân ngươi, thân phận đích nữ của ngươi, còn có tất cả mọi thứ của ngươi, vốn dĩ đều phải là của ta!”

 

“Ta chỉ là muốn lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!”

 

Những lời này, trước khi ta c.h.ế.t ở kiếp trước, nàng ta cũng đã từng nói với ta.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com