Phu Quân Trà Xanh

Chương 7



Lúc này, bàn tay vốn trắng trẻo mịn màng của ta đã đầy những vết phồng rộp do bị bỏng, sưng phồng đến mức không nhận ra hình dáng.

 

Trên đó còn bôi một lớp thuốc bột màu vàng nâu, thỉnh thoảng còn có nước mủ rỉ ra.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 

Chỉ cần chạm nhẹ một cái, trên ống tay áo cũng đã lưu lại một dấu m.á.u trộn lẫn thuốc rất rõ ràng.

 

Mấy quý nữ kia chưa từng chứng kiến cảnh tượng này, lập tức có người buồn nôn, có người hít sâu một hơi.

 

Ta chậm rãi thu tay lại, giấu vào trong tay áo, giải thích với Hoàng hậu:

 

“Hai ngày trước, thần thiếp không cẩn thận bị bỏng. Đại phu nói vết thương bị bỏng này không thể băng bó, thần thiếp vì sợ bộ dạng này làm kinh động đến quý nhân nên mới luôn giấu đi.”

 

Nói rồi, ta lại nhìn về phía Tô Oánh, bắt chước dáng vẻ đáng thương của nàng ta, giả vờ uất ức nói: “Cũng không biết vì sao Hoài Vương phi lại muốn vu oan cho thần thiếp như vậy.”

 

Tô Oánh không ngờ sẽ gặp phải tình huống này, có lẽ cũng thật sự hoảng loạn, liền lắp bắp nói: “Không... không phải... tỷ tỷ dùng tay trái... là... là ta nhớ nhầm rồi.”

 

“Ồ? Tay trái sao?”

 

Ta nhướng mày, đưa ra bàn tay trái cũng bị thương giống hệt tay phải, rồi hỏi ngược lại nàng ta: “Tiếp theo, có phải ngươi định nói ta không cần dùng tay cũng có thể đẩy ngã ngươi được không?”

 

15

 

Những quý nữ có mặt tại đây đều xuất thân từ danh môn thế gia.

 

Những chuyện bẩn thỉu nơi thâm viện đại trạch, bọn họ đã sớm thấy rất nhiều, huống chi là Hoàng hậu sống trong chốn thâm cung.

 

Gần như không cần ta giải thích gì thêm, tất cả mọi người đều hiểu rõ sự tình.

 

Hoàng hậu xưa nay không ưa mấy trò đấu đá mưu mô này, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Giao cho Tông Nhân Phủ tra xét.” Rồi vội vàng kết thúc màn kịch này, giải tán yến tiệc.

 

Lúc xuất cung, Tiêu Thuấn ngồi bên phía nam nhân đã nghe được chuyện này.

 

Cả khuôn mặt gần như nhăn lại, nói chuyện vẫn không có chừng mực chút nào:

 

“Nữ nhân xấu ma chê quỷ hờn đó là đầu óc bị cháy hỏng rồi à? Hay là từng ngâm mình trong mực tàu vậy? Tâm địa cũng quá độc ác rồi! Theo ta thấy nên nhét nàng ta vào lại trong bụng mẫu thân mà đúc lại cho tử tế đi!”

 

Hắn bảo vệ ta như vậy, mặc dù ta rất cảm động nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngài học mấy lời thô tục này từ ai vậy?”

 

Hắn đáp ngay lập tức: “Tiểu hầu gia nhà Mẫn Dương Hầu phủ đấy, sao vậy?”

 

À, cái tên thiếu gia nổi tiếng nhất kinh thành, suốt ngày lăn lộn ngoài phố, ăn chơi lêu lổng.

 

Chẳng trách.

 

Tiêu Thuấn hoàn toàn không nhận ra lời mình có chỗ nào không ổn, vẫn tiếp tục lải nhải không ngừng:

 

“Sao vừa vào cung đã gặp ngay chuyện xui xẻo này vậy? Có khi hoàng cung này xung khắc với bát tự của nàng đấy, sau này chúng ta đừng đến nữa.”

 

Đây là chỗ nào mà có thể không đến là không đến?

 

Ta biết hắn nói những lời này là để dỗ dành ta.

 

Cũng cảm thấy, bộ dạng hắn đang tức giận đến phồng má thế kia thật sự rất đáng yêu.

 

Đang định trêu chọc hắn đôi câu, xe ngựa lại đột nhiên dừng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Gã sai vặt đánh xe nhỏ giọng nhắc nhở: “Vương gia, Vương phi, là Hoài Vương điện hạ.”

 

Tiêu Thuấn rõ ràng không thích Tiêu Duẫn, lập tức không kiên nhẫn xua tay “Đi mau, đi mau, coi như không thấy hắn.”

 

Hắn muốn tránh nhưng Tiêu Duẫn không cho cơ hội.

 

“Lục đệ, cho ta nói chuyện với Vũ Vương phi một chút.”

 

Hắn ta vừa mới nói xong, gân xanh trên trán Tiêu Thuấn đã giật giật một cái.

 

“Vương phi của ta, ngươi muốn nói chuyện với nàng là để ngươi nói sao? Nằm mơ đi!”

 

Nếu không phải ta kéo lại, sợ là hắn đã nhảy thẳng ra ngoài, đ.ấ.m cho Tiêu Duẫn một quyền rồi.

 

Đối với kẻ phiền phức như Tiêu Duẫn, ta thực sự không có gì để nói với hắn ta.

 

Hình ảnh hắn ta đưa cho ta chén rượu độc ở kiếp trước vẫn còn rõ mồn một trước mắt ta.

 

Ta sợ rằng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ghê tởm đó, ta sẽ không nhịn được mà trực tiếp cầm d.a.o g.i.ế.c hắn ta.

 

Vậy nên, ta lạnh giọng nói qua màn xe: “Hoài Vương điện hạ, nếu không có chuyện gì quan trọng thì tốt nhất là không nên nói. Ta sợ Vương gia nhà ta hiểu lầm.”

 

Câu này vừa là từ chối Tiêu Duẫn, cũng vừa là để trấn an Tiêu Thuấn.

 

Quả nhiên, vừa nghe ta nói xong, biểu cảm trên mặt Tiêu Thuấn lập tức dịu đi thấy rõ.

 

Thậm chí còn nhếch môi cười “hắc hắc” hai tiếng, trông thật ngốc nghếch.

 

Ta đã nói thẳng thắn như vậy, Tiêu Duẫn cũng không miễn cưỡng, chỉ khẽ cười một tiếng.

 

“Ồ? Xem ra Lục đệ thật sự cưới được một thê tử tốt.”

 

Ta cũng cười, ý vị sâu xa:

 

“Sao so được với ngài, thê tử của ngài vẫn tốt hơn.”

 

16

 

Tô Oánh mưu hại hoàng tự, dùng hoàng tự để vu oan giá họa cho ta, mặc dù vụ án này đã giao cho Tông Nhân Phủ thẩm tra nhưng chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.

 

Tô Thừa Vận là Thủ Phụ, lại là Khâm Sai, đang thay Thiên tử đi cứu trợ nạn dân ở bên ngoài.

 

Nếu lần cứu trợ này ông ta lập công, Tiêu Duẫn cũng không truy cứu nữa, vậy thì chuyện này có thể từ lớn hoá nhỏ.

 

Không chỉ ta, mà cả Tô Oánh và Thích Thị cũng hiểu rõ đạo lý này.

 

Thế nên ngay sáng sớm ngày thứ hai sau khi Tô Oánh bị áp giải vào Tông Nhân Phủ, từ Tô phủ đã có một con khoái mã phi thẳng ra khỏi thành.

 

Nhưng ta quá hiểu con người của Tô Thừa Vận rồi.

 

Ông ta bản tính tham lam, năm đó vì muốn trèo cao mà không tiếc vứt bỏ Thích Thị, người từng hứa hẹn đầu bạc răng long với mình.

 

Làm quan nhiều năm, số bạc ông ta âm thầm nhận hối lộ cũng không thể đếm xuể.

 

Lần này ông ta đang giữ trong tay một khoản ngân lượng cứu trợ lớn như vậy, sao có thể không động lòng?

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com