Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 5



“Chàng… sao vậy?”  

Ta nghi hoặc nhìn hắn.

 

“Uyển Ý, đừng nhìn ta như vậy… ta… không phải thánh nhân.”  

Hắn lại quay về, mặt đỏ như gấc, ôm ta thật chặt vào lòng.

 

Ta nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn, cả người hắn như đông cứng lại.

 

“Thật ra… đã gả cho chàng, đời này ta theo chàng. Không hối hận, cũng chẳng quay đầu.”  

Ta khẽ thì thầm, giọng nhỏ như muỗi, mặt nóng bừng.

 

“Uyển Ý, chờ đến khi ta xứng với nàng, chờ nàng thực lòng yêu ta… khi ấy, ta mới…”  

Hắn nói chưa hết câu, đã buông ta ra, quay người chui vào chăn, nhanh như chớp.

 

Ta xoay người nằm nghiêng, kéo chăn che đầu, cuộn tròn lại.

 

Trước kia, hôn sự của ta, chẳng qua là công cụ trao đổi lợi ích giữa các gia tộc.  

Ta chưa từng thật lòng rung động với ai, cũng không hiểu thế nào là yêu.

 

Chỉ biết, khi ở bên Tạ Hồi — lòng ta thấy ấm áp, thấy vui.  

 

05

 

Ba ngày sau khi thành thân, ta cùng mẫu thân và Phục Linh tới Vân Thường Các tìm Thúy di.  

Không tính lần rời khỏi Lâm phủ, thì đây là lần đầu tiên ta bước chân ra khỏi cửa kể từ sau biến cố.

 

Nắng ngoài trời có phần chói chang, phố xá người xe tấp nập.  

Kẻ nhận ra ta, khi nhìn thấy chỉ ném lại ánh mắt khinh khỉnh, chỉ trỏ cười cợt.

 

Mẫu thân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, ta cũng xiết nhẹ lòng bàn tay bà, ngẩng đầu ưỡn thẳng lưng, muốn bà an tâm.

 

Vừa tới cửa tiệm, Triệu Như Nhan đã dẫn theo hai nha hoàn từ trong bước ra.

 

“Ồ, chẳng phải là đại tiểu thư Lâm phủ sao? Sao mà người lại nặng mùi phân ngựa như vậy... À, ta quên mất, giờ ngươi cao giá mà, được gả cho mã phu cơ mà.”

 

Nàng ta sáp lại gần, ghé sát, giọng nói vừa đủ cho mấy người nghe được:

 

“Chắc là tên mã phu kia có chỗ hơn người chứ gì, đại tiểu thư nếm được mùi ngon rồi nên mới cam tâm uốn mình. Một tiểu thư mềm mại yểu điệu mà bị mã phu thô lỗ dày vò đêm đêm, không biết còn xuống được giường hay không nữa…”

 

Nàng ta cười khúc khích, lại tiếp lời, giọng càng thêm ác ý:

 

“À, suýt quên, đại tiểu thư vốn dĩ chẳng phải người bình thường. Hôm ngươi rơi xuống nước ấy, dáng điệu kia, dung nhan kia, cũng chẳng thua gì kỹ nữ hoa khôi, làm không ít công tử tương tư mộng mị đâu. Ngay cả phu xe nhà ta – Ngưu Đại – cũng nhớ thương ngươi mãi, đáng tiếc là hắn chẳng có phúc như Tạ Hồi.”

 

Nói xong, nàng ta lấy khăn tay che miệng cười, hai nha hoàn sau lưng cũng mặt đầy khinh bỉ.

 

Mẫu thân và Phục Linh tức giận muốn tiến lên tranh luận, nhưng bị ta đưa tay cản lại.

 

“Triệu Như Nhan, cuối cùng ngươi cũng không diễn nữa. Mười năm qua, ngươi giả làm tiểu thư danh môn đoan trang, cũng thật là cực nhọc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Ngươi thân chưa gả, vậy mà nói chuyện phòng the trơn tru trôi chảy như nước, e là cũng trải qua không ít. Uyển Ý ta quả thật kém xa.”

 

Ta cố nén cơn giận ngút trời, mắt lạnh nhìn thẳng nàng ta, từng chữ từng lời nặng nề vang lên.

 

“Ngươi… ngươi tự mình sa đoạ, không biết hổ thẹn! Ngươi còn chưa hay, nhà họ Vương vừa mới đến phủ ta cầu thân đấy! Sau này, ngươi ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không có!”

 

Nàng ta ngẩng cao đầu, ánh mắt cao ngạo nhìn ta từ trên xuống.

 

Lòng ta lạnh dần — những suy đoán trước kia, nay đã có đáp án.

 

Quả nhiên, Triệu Như Nhan quay sang thù ta, là vì Vương Dục.

 

Nàng ta nói xong liền định rời đi, lại bị một bóng người bước ra chặn đường — Tạ Hồi.

 

“Ngươi có hai lựa chọn. Một là, xin lỗi phu nhân của ta. Hai là, để ta đem lời ngươi hôm nay nói truyền khắp kinh thành.”

 

Tạ Hồi lặng lẽ nắm tay ta, ánh mắt lạnh lùng như băng.

 

“Ngươi dám? Ngươi biết cha ta là ai không? Ngươi chỉ là một tên mã phu thấp hèn không quyền không thế…”

 

“Ngươi cứ thử xem.”  

Giọng hắn vẫn bình tĩnh, nhưng lại mang uy nghi không thể khinh nhờn.

 

Triệu Như Nhan sững người, cau mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng cúi đầu khuất phục.

 

Kẻ chân trần chẳng sợ kẻ đi giày.

 

Đại Thượng quốc cực kỳ coi trọng danh tiết của nữ tử.  

Triệu Như Nhan hao tổn tâm cơ mới định thân với Vương Dục, nàng ta không dám đánh cược.

 

Nàng ta miễn cưỡng bước đến trước mặt ta, khẽ quỳ gối hành lễ, ánh mắt tràn đầy oán hận.

 

“Xin lỗi, hôm nay là ta sai.”

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nói xong liền kéo theo hai nha hoàn bỏ chạy không quay đầu lại.

 

“Phu quân, sao chàng lại tới đây?”  

Ta có phần kinh ngạc — sáng nay ta đã nói rõ, ta và mẫu thân đến Vân Thường Các, còn chàng thì vào quân doanh tìm việc.

 

“Ta có chút không yên lòng. Bên kia vẫn còn kịp, nên theo tới xem. Mọi người vào đi, ta đi trước.”

 

Hắn buông tay ta ra, xoay người bước đi, bóng dáng cao lớn dứt khoát.

 

06

 

“Vân Chi, cuối cùng mọi người cũng đến rồi! Ta vừa nghĩ ra một phương pháp thêu mới, bà và Uyển Ý cùng xem thử đi!”

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com