Ngày thành thân, vì Tạ Hồi là người ngoại hương, ta lại đã đoạn tuyệt với Lâm phủ, nên ngoài vài cố nhân của mẫu thân, gần như không có khách khứa gì.
Lúc bái đường, ánh mắt mẫu thân lúc thì ngập lo âu, lúc lại ánh lên niềm an ủi — d.a.o động không ngừng.
“Hằng Chi, ta giao Uyển Ý cho con. Hai đứa phải nương tựa lẫn nhau, bách niên giai lão.”
Hằng Chi là biểu tự của Tạ Hồi.
“Mẫu thân cứ yên tâm, con sẽ tận tâm tận lực, cả đời bảo vệ Uyển Ý chu toàn.”
Ngồi trong tân phòng, nhìn hồng chúc nổ ra từng đóa hoa lửa, ta bỗng thấy ngẩn ngơ.
Chưa đầy một tháng, mà như đã đi qua nửa đời người.
Ta từng tưởng tượng vô số lần về cảnh thành thân, chỉ chưa từng nghĩ đến ngày hôm nay.
Thanh đạm, nhưng lại tự tại. Không còn những ràng buộc nơi đại môn thâm viện, mà có thêm vài phần khói lửa nhân gian của một gia đình thường dân.
“Uyển Ý…”
Tạ Hồi đẩy cửa bước vào, mang theo chút hơi men nhàn nhạt.
Hắn vén khăn hỉ, ánh mắt ngập tràn kinh diễm.
Ta nhìn hắn, lần đầu tiên thật sự ngắm kỹ người phu quân của mình.
Bỏ đi lớp áo vải thô ráp, thay vào hỷ phục đỏ tươi, hắn quả là một vị lang quân tuấn tú.
Lông mày kiếm, mắt như sao, sống mũi cao thẳng, làn da ngăm ngăm, thân hình cao lớn cường tráng mà không thô kệch.
“Phu quân.”
Ta khẽ gọi, hai má thoáng ửng đỏ.
Hắn sực tỉnh, ngồi xuống bên cạnh ta, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Tay hắn to lớn, ấm áp, bao trọn bàn tay ta trong lòng bàn tay mình.
“Uyển Ý, ta cứ ngỡ bản thân đang nằm mộng… Không ngờ thật sự cưới được nàng.”
“Hôm ấy, ta chưa từng hỏi ý nàng, chỉ tự mình quyết định.”
“Ta vốn dĩ nguyện ý, chỉ là… uất ức cho nàng.”
“Phu quân chớ nói vậy. Nếu không có chàng, thế gian này đã chẳng còn Uyển Ý nữa.”
“Uyển Ý… ta đã lòng mang tình ý với nàng từ lâu lắm rồi. Mùa đông năm ấy, ta suýt chếc, nàng như tiên tử giáng trần, vừa đẹp vừa thiện. Năm năm qua, ta chỉ dám âm thầm ngưỡng vọng, sợ làm tổn hại danh tiết của nàng, không dám để lộ nửa phần.”
Ta sững sờ.
Tâm tư hắn, lại giấu sâu đến thế.
Nếu ta gả cho người khác, có lẽ cả đời này cũng chẳng hay biết.
“Uyển Ý, ta có thứ muốn cho nàng xem.”
Hắn buông tay ta ra, lấy ra một tấm thiệp đỏ.
Là thiệp hợp hôn — canh thiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nét chữ cứng cáp hữu lực.
Ta đọc từng chữ từng dòng, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đôi mắt dần nhòe lệ.
“Không ngờ, chữ của chàng lại đẹp đến vậy!”
“Thuở nhỏ ta từng đọc sách, học võ. Sau khi vào phủ, có một lần Đại công tử gây gổ, ta đứng ra đỡ thay. Hắn phá lệ cho ta mượn sách trong thư các. Những lúc rảnh, ta đọc sách, luyện chữ ngay trên nền đất.”
Thảo nào, hắn không mang cái vẻ thô lỗ như bao mã phu khác, mà lại có vài phần phong thái thư sinh.
Y phục tuy cũ, nhưng luôn sạch sẽ tinh tươm.
Nói ra cũng hổ thẹn, trước kia ta chưa từng để tâm tới hắn, coi hắn chẳng khác gì những gia nhân tầm thường trong phủ.
Thật ra ngẫm lại, mỗi lần ta ra ngoài đều do hắn đánh xe đưa đón.
Hắn luôn quét dọn xe kỹ lưỡng, chuẩn bị đầy đủ mọi vật dụng cần thiết.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi ta chưa hề để ý, hắn đã lặng lẽ đồng hành bên ta suốt nhiều năm qua.
Trong ký ức của ta, hắn luôn trầm mặc ổn trọng, ít nói, không cười, mắt luôn cụp xuống.
Khác hẳn với lúc này — môi hé cười, ánh mắt sáng rực đầy sức sống.
Ta bỗng nhớ đến một chuyện, kéo áo cưới hắn xuống, để lộ bờ vai phải rắn rỏi.
“Uyển Ý…”
Hắn luống cuống tay chân, mặt đỏ bừng đến tận mang tai.
“Còn đau không?”
Ta khẽ chạm vào vết sẹo trắng nơi vai phải của hắn, cả người hắn run lên.
Năm hắn vào phủ được một năm, có lần ta bị lưu manh chặn đường.
Hắn xông lên đánh đuổi.
Lấy một địch nhiều, hắn bị đánh đến mặt mũi bầm dập, vai cũng bị đ.â.m một nhát.
Nhưng hắn không màng đau đớn, liều mạng đánh trả, khiến đám người kia chẳng ai dám tới gần ta quá ba bước.
Ta lúc ấy sợ đến mức quên cả kêu cứu.
Cuối cùng bọn côn đồ bảo hắn điên rồi, liền hoảng hốt bỏ chạy.
Về phủ, ta gọi đại phu trị thương cho hắn, còn đưa bạc cảm tạ, hắn không nhận.
Sau đó, ta làm ít bánh hoa quế, nhờ Phục Linh mua vài bộ y phục bông đưa cho hắn, lúc ấy hắn mới chịu nhận.
Thương lành, chuyện ấy cũng bị ta vùi vào quên lãng.
Chỉ biết trong phủ có người tên là Tạ Hồi, làm việc cẩn trọng, khiêm nhường.
Công việc chăm ngựa, đánh xe vừa bẩn, vừa cực, lại hao sức, bọn sai vặt khác đều tìm cách trốn tránh.
Chỉ riêng hắn, làm ròng rã suốt năm năm.
“Không đau nữa rồi.”
Ta giúp hắn chỉnh lại áo cưới.
Hai người lặng thinh một hồi.
“Uyển Ý, nghỉ sớm đi.”
Hắn giúp ta tháo trâm, rót nước rửa mặt.
Xong xuôi, hắn ôm chăn sang nằm tạm ở giường nhỏ bên cạnh.