Phu Quân Của Ta Là Mã Phu

Chương 13



“Ồ? Nhưng dù vậy, người được chọn là ta. Ngươi không có sản nghiệp như Vân Thường Các, lại muốn cùng ta tranh giành? Ngươi dựa vào cái gì?”

 

Kể từ ngày nàng ta đẩy ta xuống nước, ta đã sai Thúy di âm thầm điều tra phụ thân nàng.  

Tên đó tham ô không ít, nhưng vì có một đứa con trai cờ b.ạ.c thất học đang sống nơi xa, tiền tham nhũng phần lớn đều tiêu tán cả.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Triệu gia giờ đây, bề ngoài hào hoa, bên trong rỗng tuếch không còn gì, chẳng khác gì Vương gia hiện tại.

 

Nghe ta nói, sắc mặt nàng tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

 

“Ngươi… thật sự muốn gả cho A Dục? Ha, ta cứ tưởng ngươi với tên mã phu Tạ Hồi kia sâu nặng nghĩa tình lắm. Xem ra, xương cốt hắn còn chưa lạnh, ngươi đã sốt sắng trèo cao rồi! Đúng là loại không thể sống thiếu nam nhân…”

 

Nàng ta cười khinh miệt, đầy vẻ nhạo báng.

 

“Người sống luôn phải hướng về phía trước. Với ta mà nói, Vương Dục là lựa chọn tốt nhất.  

Hắn muốn cưới, ta gả, thế thôi.”

 

Ta dừng một chút, rồi ném ra đòn chí mạng:

 

“Đáng tiếc cho ngươi, xoay tới xoay lui, tính toán trăm đường, cuối cùng vẫn bại dưới tay ta.  

Nói cho ngươi biết, Hoàng hậu nương nương sắp ban hôn cho ta và Vương Dục.  

Khuyên ngươi một câu — an phận đi.  

Ngươi chẳng có lý do gì khiến Vương Dục buộc phải cưới ngươi cả.  

Tiết kiệm sức lực, đừng uổng công vô ích.”

 

“Lâm Uyển Ý, ngươi đừng vội đắc ý! Hươu chếc về tay ai còn chưa biết đâu!  

Ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thủ đoạn ư?  

Chờ đó!”

 

Triệu Như Nhan phẫn nộ rời đi, giẫm gót vang rền.

 

Đúng vậy, ta sẽ tĩnh tâm chờ đợi.

 

Triệu Như Nhan, ngươi tốt nhất đừng khiến ta thất vọng.



 

16

 

Vài đêm sau, ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, thấy có người đứng bên giường.

 

Vừa định thét lên, miệng đã bị một bàn tay dịu dàng che lại.

 

“Uyển Ý, là ta.”

 

Thanh âm ta ngày đêm mong nhớ, bỗng vang lên trong bóng tối.

 

Ta bấu mạnh một cái vào tay mình, xác nhận đây không phải mộng mị, rồi oà lên khóc, lao vào lòng Tạ Hồi.

 

“Uyển Ý, xin lỗi nàng, khiến nàng sợ hãi.  

Ta đã để lại chữ trong áo, vốn muốn nàng yên lòng.”

 

“Ta ngốc nghếch quá, mấy ngày sau mới phát hiện ra.  

Tưởng đâu… chàng thật sự… Ta sắp lo đến phát điên rồi!”

 

Bao nhiêu ngày nhẫn nhịn, lo lắng, uất nghẹn, tất cả đều vỡ òa trong khoảnh khắc gặp lại hắn.

 

Lệ ta lau rồi lại trào ra, nước mắt tuôn như suối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Xin lỗi, xin lỗi… đều là lỗi của ta…”  

Trong đêm đen, hắn cúi đầu hôn lên khoé mắt ta, rồi khẽ lướt qua môi.

 

“Phu quân, thương thế của chàng nặng lắm phải không?  

Mau thắp đèn, ta xem thử.”

 

“Uyển Ý, ta lén trở về, không thể ở lâu.  

Đợi mọi chuyện xong xuôi, nàng muốn xem thế nào cũng được.”  

Hắn áp giọng rất thấp.

 

“Ta lo đến chếc rồi đấy! Rốt cuộc chuyện là sao?”

 

“Haizz… vốn dĩ ta và Chiêu Vương đã bày ra kế “kim thiền thoát xác”, nhưng giữa chừng xảy ra trục trặc.  

Cũng may cuối cùng vẫn qua mặt được “người kia”, hai ta mới giữ được tính mạng.  

Thật ra… bao năm nay, người ấy chưa từng có ý để Chiêu Vương sống sót trở về từ chiến trường.  

Chiêu Vương sớm biết điều đó, đã âm thầm chuẩn bị đối sách từ lâu.

 

May thay… tin nàng gửi tới vô cùng đúng lúc, giúp bọn ta xoay chuyển cục diện, giành thế chủ động.  

Nếu không, tại Lâm Quan, e rằng đã là cục diện tất sát.”

 

Tạ Hồi nói xong, đột nhiên đổi giọng:  

“Nghe nói tên Vương Dục kia vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn cưới nàng?”

 

Ta bĩu môi:  

“Đúng thế. Chàng không về kịp, ta đã chuẩn bị gả cho hắn, tặng chàng một cái mũ xanh thật to!”

 

Ta đẩy nhẹ hắn một cái, giọng dỗi đầy ý tứ.

 

“Lỗi tại ta. Uyển Ý yên tâm, Vương Dục… không cưới được nàng đâu.”

 

“Triệu Như Nhan đã ra tay rồi à?”

 

“Phải.  

Nghe ám vệ của Chiêu Vương nói Vương Dục một mực muốn cưới nàng, ta liền sai người bí mật theo dõi hắn, xem rốt cuộc Vương gia giở trò gì.  

Nếu cần, ta định bắt hắn mang đi… cho sói ăn cũng được.”  

Tạ Hồi cười lạnh, tiếp:  

“Người của ta báo, mấy ngày qua, hắn cùng mẫu thân đi lễ Phật ở Tường Linh tự.  

Lần theo đầu mối, lại phát hiện… Triệu Như Nhan cũng ở đó.  

Hơn nữa… hai người kia đã có gian tình.

 

Chờ xem đi, sắp có trò hay để nhìn rồi.  

Cha của Triệu Như Nhan, e là sẽ chẳng nuốt trôi cục tức này.

 

Ơ? Không đúng… Sao nàng lại đoán được Triệu Như Nhan sẽ ra tay? Chẳng lẽ…”

 

Ta mỉm cười, đáp:  

“Không sai.  

Ta cố ý khích nàng ta, khiến nàng nóng đầu, ép nàng lựa chọn con đường khiến Vương Dục buộc phải cưới mình.  

Đã bước lên con đường này, nàng sẽ chẳng còn gì để giữ lại.  

Dù giải quyết riêng hay làm ầm lên, kết cục đều là… phải gả vào Vương gia.”

 

*

 

Sáng hôm sau, ta đến Hầu phủ, bẩm báo toàn bộ kế hoạch của Chiêu Vương cho Diêu phu nhân.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com