“Uyển Ý, chúng ta về Giang Nam thôi. Dù Vương gia thế lực có lớn đến đâu, cũng không thể trắng trợn lộng hành tại Giang Nam đất tổ của nhà họ Bộ.”
Bộ thúc siết chặt nắm tay, phẫn nộ trào dâng.
Lần ấy ông lên phương Bắc vận lương, giữa đường bị tập kích, trọng thương suýt bỏ mạng.
Sau biến cố ấy, mẫu thân như bừng tỉnh, ngày đêm không rời giường, chăm sóc ông không ngơi nghỉ.
Nếu không phải vì Tạ Hồi xảy ra chuyện, thì giờ này họ đã nên nghĩa phu thê rồi.
“Nhưng Bộ thúc, chúng ta cứ trốn mãi thì có thể trốn đến đâu?
Nhà họ Bộ bao nhiêu miệng ăn, sao có thể để bị liên lụy?
Xin để Uyển Ý suy nghĩ thêm, biết đâu vẫn còn cách khác phá giải.”
*
Lúc trời vừa chạng vạng tối, Diêu phu nhân đến.
“Uyển Ý, ta vừa nhận được tin, Hoàng hậu thật sự có ý ban hôn nàng cho Vương Dục, còn định gả công chúa cho Tư Dương.
Công chúa ấy, mới tám tuổi!
Tư Dương vốn đã có người trong lòng, bọn họ đây là… ép người quá đáng!
Hại chếc công thần còn chưa đủ, lại muốn tính toán cả hậu viện chúng ta.”
Sắc mặt Diêu phu nhân u ám, tức đến tím gan tím ruột.
Mà đến nước này, ta lại vô cùng bình tĩnh.
“Phu nhân, hiện tại con đã tạm thời kéo dài thời gian với Vương Dục.
Việc quan trọng lúc này là xác nhận Chiêu Vương có còn sống không.
Nếu ngài ấy còn sống, thì chúng ta…”
Ta cúi người, ghé sát tai bà, thì thầm vài lời.
Diêu phu nhân ánh mắt sáng lên:
“Ta cũng nghĩ như thế. Uyển Ý đừng lo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước khi Tư Dương trở về, hắn đã âm thầm lưu lại một nhóm gia nhân trung thành ở phủ tướng quân, vẫn tiếp tục dò tìm tung tích của Chiêu Vương và Tạ Hồi.
Bộ Thanh Vân cũng đã phái không ít người đi điều tra.
Chuyện này… chưa hẳn đã là tuyệt lộ.”
*
Đêm khuya, ta ngồi dưới đèn, ôm chặt chiếc áo đẫm m.á.u của Tạ Hồi.
Tư Dương sợ ta chịu không nổi đả kích, nên không mang hài cốt về, chỉ chôn tại Bắc địa, mang về mỗi mảnh áo nhuốm máu.
Mẫu thân từng nói, muốn lập mộ y phục, để ta an táng y phục, đoạn tuyệt niềm đau.
Nhưng ta không nỡ.
Chiếc áo này, là ký ức cuối cùng ta còn có.
Đột nhiên, một ý nghĩ vụt lên trong đầu.
Ta cẩn thận gấp chiếc áo nhiều lần, theo cách đặc biệt từng dùng để giấu tin tức…
Quả nhiên — từ vết m.á.u mờ nhòe, hiện ra mấy chữ viết bằng máu:
“Chưa chếc, Nham Sơn.”
Ta nhìn dòng chữ ấy, vừa khóc vừa cười, tâm trí như bị cuốn trào trong lốc xoáy cảm xúc.
Nham Sơn, chính là vùng ngoại ô gần kinh thành.
Quả nhiên…
Hắn không thất hứa.
Hắn còn sống.
Vậy thì —
Chiêu Vương, hẳn cũng còn sống.
15
Ta cố ý để lộ tin Vương Dục muốn cưới ta làm chính thê, cho người truyền đến tai Triệu Như Nhan.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, chẳng mấy chốc, nàng ta tức tối kéo đến tận cửa.
Ta đã sớm đoán được nàng sẽ đến, nên đã tỉ mỉ trang điểm từ trước, dung mạo rực rỡ như hoa, trang sức long lanh điểm tô tóc mây.
“Ngươi, tiện nhân mê hoặc lòng người! Ngươi dùng thủ đoạn gì quyến rũ được A Dục? Hắn lại muốn cưới ngươi! Ngươi còn biết liêm sỉ là gì không?”
Triệu Như Nhan môi run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu, như tẩm độc.
Ta cười khẽ:
“Người hắn thích vốn dĩ là ta. Có chuyện gì, ngươi tìm hắn hỏi, sao lại chạy đến đây trách ta?”
“Ngươi... nói thật đi, có phải ngươi cố tình quyến rũ huynh ấy không?”
“Phải thì sao, không phải thì sao? Với dung nhan của ta, khiến hắn động tâm cũng chẳng có gì là lạ.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta nhẹ nhàng chỉnh lại chuỗi trâm phượng ngọc trai trên đầu, mỉm cười kiều diễm với nàng.
“Ngươi bớt tự dát vàng lên mặt mình đi. Ta đã điều tra rồi, nếu không phải vì Vân Thường Các, nhà họ Vương tuyệt đối không chấp nhận một góa phụ như ngươi.”
Quả nhiên…
Cảm ơn nàng ta, đã sớm giúp ta xác nhận dã tâm của Vương gia.