Phu Nhân Lại Trốn Rồi

Chương 17



“Không có đâu ạ, ngay ngày đầu tiên con đến thỉnh an, đại cô đã tặng cho con chiếc áo giáp mềm được dệt bằng kim tuyến, còn tiểu cô thì tặng cho con cả một rương thuốc trị thương của hoàng gia nữa. Mẫu thân nói xem, nhà nào lại có được những cô em chồng chu đáo đến như vậy chứ.”

Mẫu thân ta nhìn ta với ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc:

“Con nói thật không đấy.”

“Thật ạ, thật hơn cả vàng ròng nữa.”

Mẫu thân ta “ôi chao” một tiếng đầy ngạc nhiên:

“Vậy thì tốt quá rồi. Ta nghe phụ thân con nói, dạo gần đây vùng Lĩnh Nam đang có bạo loạn, Hoàng thượng đang có ý định muốn phái binh đi dẹp loạn đấy.”

Ta nghe vậy mà lòng không khỏi phấn khởi hẳn lên:

“Vậy họ có để cho con đi không ạ.“

Mẫu thân ta khẽ lắc đầu:

“Chuyện này vẫn chưa nói chắc được đâu.”

“Chỉ là một cuộc bạo loạn nhỏ thôi, có lẽ sẽ không cần đến con phải ra tay đâu.”

Ta xoa xoa hai bàn tay vào nhau liên tục, cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.

Đã lâu lắm rồi không được ra trận g.i.ế.c địch, đôi tay này của ta có chút bức bối khó chịu.

Mẫu thân thấy vậy liền vỗ nhẹ vào tay ta một cái, trách yêu:

“Con vừa mới thành thân xong, nếu như con lại đi Lĩnh Nam, thì lại phải xa cách nhau, như vậy chẳng tốt chút nào đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ba năm trước ta đã không cho con đi, thế mà con vẫn nhất quyết đòi đi. Nam nhân ấy à, chờ đợi lâu rồi thì cũng sẽ thay lòng đổi dạ thôi.”

Ta lập tức phản bác lại ngay:

“Vậy thì đã sao ạ. Nếu như hắn ta thay lòng đổi dạ, thì con lại hòa ly với hắn là được chứ gì.

“Nam nhân sao có thể so sánh được với sự nghiệp của con chứ.”

Mẫu thân khuyên bảo không nổi, đành phải bỏ mặc không nói gì thêm nữa.

Ta cùng Lâm Tu trở về nhà họ Lâm vào buổi tối hôm đó.

Trước lúc chúng ta rời đi, phụ thân đã lấy con d.a.o găm quý giá mà ông trân quý nhất để tặng cho Lâm Tu.

Sự ghen tị khiến cho mặt mũi ta méo xệch cả đi.

Con d.a.o găm này ta đã không biết bao nhiêu lần cầu xin, vậy mà phụ thân đều không chịu cho.

Nhị ca nhìn Lâm Tu, buông một câu đầy ẩn ý:

“Muội phu, tự cầu phúc cho mình đi nhé.”

Lâm Tu lập tức hiểu ra ý của nhị ca.

Vừa lên xe ngựa, hắn đã hai tay kính cẩn dâng con d.a.o găm lên cho ta:

“Nương tử, của ta cũng chính là của nàng.”

Ta hừ lạnh một tiếng, nhận lấy con d.a.o găm, trong lòng thầm khen hắn cũng biết điều đấy chứ.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com