Đợi cho ta vừa bước lên xe, Lâm Tu liền bắt đầu rơi “kim đậu” lã chã:
“Nương tử, ngay cả việc về nhà mẹ đẻ nàng cũng không cho ta đi cùng, có phải là vì ta đã làm điều gì không đúng không.
“Hay là do phụ mẫu của nàng vốn dĩ đã không vừa ý ta rồi.
“Nương tử à, nếu như ta có chỗ nào chưa tốt, chỉ cần nàng nói ra, ta nhất định sẽ sửa đổi ngay.
“Dẫu sao thì, ta… cũng là lần đầu tiên làm con rể, còn nhiều điều chưa quen lắm…”
Ta liền đưa tay lên bịt chặt miệng hắn lại:
“Được rồi, được rồi, ngươi rất tốt, không thể nào tốt hơn được nữa.”
Chỉ cần ngươi đừng có khóc lóc rơi “kim đậu” nữa là tốt lắm rồi.
Hai phủ cách nhau cũng không xa lắm, chẳng mấy chốc xe ngựa đã dừng lại trước cổng Tướng quân phủ.
Ngoài cửa, phụ mẫu, các huynh trưởng và tẩu tẩu của ta đã đứng đợi sẵn ở đó từ bao giờ.
Lâm Tu được Mặc Thư cẩn thận đỡ xuống xe, cà nhắc từng bước một đi về phía phụ mẫu ta.
Trên đường đi vào tiền sảnh, ánh mắt lạnh lùng của phụ thân cứ liên tục lướt qua người ta, làm cho ta cảm thấy chột dạ vô cùng, không dám nhìn thẳng vào mắt ông, chỉ dám liếc mắt nhìn đông ngó tây mà thôi.
Mẫu thân thì lại tỏ ra vô cùng quan tâm đến chàng rể mới này.
Đại ca liếc mắt ra hiệu cho ta một cái, rồi bất ngờ vỗ mạnh một cái vào vai Lâm Tu, khiến cho hắn lảo đảo rồi ngã lăn cù xuống đất.
Phụ thân thấy vậy ngay lập tức đá cho đại ca một cú ngã nhào theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Xui xẻo thay, đại ca lại ngã đúng vào bên chân đau của Lâm Tu.
Lâm Tu đau đến mức mặt mày đỏ bừng cả lên, mắt ngấn đầy nước, khiến cho mẫu thân ta nhìn thấy mà đau lòng không chịu nổi, liền mắng cho đại ca một trận tơi bời hoa lá.
Sau khi được đỡ dậy, Lâm Tu vẫn tỏ ra rất hiểu chuyện, nhẹ nhàng khuyên mẫu thân ta đừng tức giận nữa, còn nói chắc chắn đại ca không hề cố ý làm vậy.
Đại ca tức đến mức chỉ biết hừ hừ trong miệng mà không nói được lời nào.
Mẫu thân ta lại nắm lấy cơ hội này, tiếp tục mắng nhiếc đại ca thêm một hồi lâu nữa.
Ta phải cố gắng cấu mạnh vào đùi mình để nhịn cười, không để cho ai phát hiện ra.
Xem ra không chỉ có mình ta mà ngay cả phụ mẫu cũng không chịu nổi mấy chiêu trò của Lâm Tu.
Đại ca thật sự là quá thảm rồi.
Đến tiền sảnh, phụ thân muốn Lâm Tu cùng ông chơi một ván cờ, còn ta thì bị mẫu thân và các tẩu kéo thẳng vào hậu viện.
Mẫu thân ghé sát vào tai ta, giọng đầy vẻ thần bí hỏi:
“Nhà họ Lâm đối xử với con có tốt không. Đặc biệt là hai cô em chồng của con ấy, ta nghe người ta nói hai người đó rất khó sống chung đấy.”
Ta bất lực đáp lại:
“Mẫu thân nghe ai nói vậy chứ.”
Hai vị tiểu cô của ta tốt đến mức không thể nào chê vào đâu được.
“Ta mặc kệ, con chỉ cần nói thật cho ta biết, hai người đó có gây khó dễ gì cho con không.”