“Ngươi đưa ta xem cái này là có ý gì? Muốn ám chỉ dù không có ta, ngươi vẫn còn khối thứ ngon để ăn à?”
Cảnh Ung nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm, trong bình tĩnh lộ ra vài phần bất đắc dĩ:
“Là tặng cho ngươi. Quà sinh thần.”
“Tặng ta?”
Ta sững lại, rồi lập tức buông tay ra, bật cười mỉa mai:
“Thế chẳng khác gì tặng heo một mâm thịt lợn nhỉ?”
Cảnh Ung nghẹn lời, một lúc lâu mới cất tiếng trở lại:
“…Nếu ngươi không thích lễ vật này, bổn tôn có thể cho ngươi một điều ước.”
Ánh mắt ta lập tức sáng lên, nhưng vẫn còn chút nghi ngờ:
“Thật chứ? Điều gì cũng được?”
Cảnh Ung không thay đổi sắc mặt:
“Bổn tôn nói được là làm được.”
Ta chẳng ngần ngại, lập tức cười toe:
“Vậy ta muốn tự do!”
Ánh mắt Cảnh Ung chợt lạnh:
“Không được.”
Nụ cười của ta lập tức sụp xuống:
“Không phải ngươi nói điều gì cũng được sao?!”
“Trừ điều đó.”
Giọng hắn lạnh đi:
“Ngươi biết rõ thế gian ngoài kia có ý nghĩa gì với ngươi.”
Ta lại cười, lần này là cười tức đến phát run:
“Lạ thật đấy, ai là người nói ‘nói được là làm được’? Đồ dối trá! Đại dối trá!”
Ta xoay người định bỏ đi.
“Thế nào là tự do?” Giọng Cảnh Ung vang lên sau lưng, khàn khàn một cách lạ thường.
Ta dừng lại, quay lưng về phía hắn, trầm mặc hồi lâu rồi mới đáp khẽ:
“Là được đến nơi ta muốn đến, gặp người ta muốn gặp, không bị ràng buộc bởi quy tắc, sống đúng theo ý ta. Dù tay trắng, cũng là tự do.”
Trong điện im ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
“Loại tự do đó, trên đời có mấy ai có được.”
Cảnh Ung cuối cùng cất tiếng.
Ta quay đầu, ngẩng cao cằm:
“Vậy thì thực tế chút. Ta muốn thử sống như người bình thường. Hãy cho ta xuống núi… sống thoải mái một tháng!”
“Một tuần.”
“Hai mươi ngày!”
“Năm ngày.”
“Khoan đã, một tuần!”
“Ba ngày.”
“Thành giao!” (Thỏa thuận thành công)
Ta lập tức chốt lời, mặt vẫn không tin nổi:
“Ngươi… thật sự cho ta rời đi sao?”
Cảnh Ung đứng dậy, áo choàng đen phất lên trong gió, nhẹ gật đầu.
“Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Cố Quả.”
Ánh mắt hắn sâu thẳm, nhìn thẳng vào ta:
“Ngươi mãi mãi là nhân sâm quả của bổn tôn. Dù đi xa bao nhiêu, rời đi bao lâu, sớm muộn gì ngươi cũng phải quay về đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Tỷ lệ sống sót hiện tại:95%】
【Tỷ lệ hắc hóa hiện tại:62%】
9
Ngày xuất phát, Cảnh Ung không xuất hiện.
Chỉ có Hắc Tiêu và Xích Nha đứng từ xa, sắc mặt buồn rầu.
Ta nhướng mày làm mặt quỷ với hai người họ, Xích Nha thậm chí quay lưng lại lau nước mắt, còn Hắc Tiêu thì khẽ vỗ vai hắn an ủi.
Vừa xuống núi, ta đã cảm nhận được có người âm thầm bám theo.
Khí tức ẩn nấp rất khéo, gần như không lộ sơ hở, nhưng giác quan của ta qua bao năm tu luyện sẽ không sai.
Không giống Hắc Tiêu hay Xích Nha, càng không phải Cảnh Ung. Rất có thể là một đám “hộ vệ ngầm” khác do hắn bí mật phái theo.
Ngay khi bước vào khu chợ gần nhất, ta đã đứng hình.
Giữa ban ngày, khắp phố phường treo đèn kết hoa, người người chen chúc, không khí tràn đầy vui tươi náo nhiệt.
Một gã tiểu thương nhiệt tình mời gọi:
“Vị khách quan này, mua ít hàng nhé! Hôm nay là Thất Tịch, tại hạ có hương túi, trâm cài cực đẹp đây!”
Ta bừng tỉnh:
“Thất Tịch?”
“Đúng vậy, Thất Tịch cầu khéo tay, tìm nhân duyên! Mua đi khách quan, đảm bảo linh nghiệm!”
Cầu khéo tay, tìm nhân duyên…
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Những thứ đó… chẳng có tác dụng gì với ta.”
Nói rồi ta quay người, sải bước vào một cửa hàng vải vóc bên cạnh.
Đó là một căn lầu hai tầng. Ta chen vào khu vực thử y phục của nữ tử.
Sau đó tháo bỏ khăn lụa che nốt chu sa và chiếc lá trên đầu, khoác lên một chiếc áo choàng kín mít.
Lặng lẽ, ta đặt lại ít ngân lượng bên cạnh, rồi nhảy vọt từ cửa sổ phía sau, biến mất vào dòng người đông đúc, chạy thẳng về hướng nam thành.
Ngoảnh lại nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán, có ít nhất bốn tên đệ tử Ma giáo đã cải trang đang túc trực trước cửa tiệm.
Chỉ tiếc là không ai dám xông vào khu vực thử đồ nữ, nên chỉ có thể lo lắng ngó nghiêng ngoài cửa.
“Chết rồi! Sao Cố Quả điện hạ còn chưa ra?”
“Chẳng lẽ bị mất dấu rồi? Hay là nàng phát hiện chúng ta rồi lén bỏ trốn?”
“Phải báo thôi! Nhanh!”
【Kẻ công lược, hành vi của ngươi đã lệch khỏi lộ trình dự kiến, độ rủi ro tăng cao】
Cùng lúc đó, hệ thống cũng không nhịn nổi mà lên tiếng.
Hồng Trần Vô Định
Ta chẳng chút hoang mang, đáp:
【Cái này gọi là "dụ rắn ra khỏi hang", cứ an tâm ngồi xem ta thao tác là được】
Hiện tại, trong một rừng trúc ở phía nam thành.
Ánh dương lấp lánh xuyên qua tán trúc, chiếu rọi xuống con đường lát đá xanh, như vẩy đầy vụn vàng trên mặt đất.
Ta chỉ vừa bước vào không lâu, liền thấy một bóng người áo trắng đang đứng sâu trong rừng.
Gió thổi qua, tà áo tung bay.
Người ấy xoay người lại, thoáng sửng sốt, sau đó mỉm cười dịu dàng:
“Cố Quả cô nương.”
Từ khi Cảnh Ung đồng ý cho ta ba ngày tự do, ta đã lập tức nghĩ tới chuyện mang ngọc bội năm xưa dùng để “đổi” lấy thanh Thanh Khê kiếm xuống núi
Thuận tiện gửi thêm một lời nhắn, mời cố nhân đến buổi ước hẹn đã bị trì hoãn mười năm.
Mười năm không gặp.
Lâm Thanh Phong giờ đây trông càng thêm trầm ổn, khí chất vẫn nhẹ nhàng, nhưng trong mắt đã ẩn hiện nỗi u buồn khó giấu.
Ta vừa quan sát hắn, hắn cũng mỉm cười nhìn ta:
“Lâu rồi không gặp, cô nương đã lớn thế này rồi, thành đại cô nương rồi nhỉ.”
Quen nhìn gương mặt lạnh lùng của Cảnh Ung đã lâu, đột nhiên đối diện với kiểu dịu dàng như gió xuân này, ta lại có chút luống cuống, chỉ khẽ “ừ” một tiếng, không biết nên nói gì thêm.