Trên mái ngói ngoài U Minh điện, một bóng người nhẹ nhàng lướt đi như tên bắn, phía sau còn có một nam tử áo đen gấp gáp đuổi theo.
Người chạy phía trước rõ ràng là một thiếu nữ mười bốn tuổi, dáng vẻ yểu điệu, nét ngây thơ năm nào vẫn còn vương lại trong hàng mày khóe mắt, nhưng khí chất lại thêm vài phần lạnh lùng và linh động.
Nốt chu sa giữa trán nàng rực rỡ hơn xưa, chiếc lá trên đầu cũng chẳng còn là vài sợi non mềm, mà rập rờn như chiếc trâm xanh cài giữa mái tóc đen nhánh, xinh đẹp lạ kỳ.
“Cố Quả điện hạ! Xin dừng bước!”
“Ngươi bắt được ta rồi nói!”
Hắc Tiêu phía sau vừa đuổi vừa thở hồng hộc:
“Cầu xin ngườii, hôm nay là sinh thần của người, Tôn Chủ đã căn dặn phải trang điểm cho đàng hoàng—”
“Ta không mừng sinh thần.”
Ta đột ngột dừng lại, lạnh mặt:
“Ngươi quay về nói với Cảnh Ung, ta không hứng thú diễn trò với hắn.”
Sắc mặt Hắc Tiêu khổ sở, hiển nhiên vẫn chưa quen với việc ta không còn gọi “cha ơi” như ngày trước, mà đã đổi sang gọi thẳng tên Cảnh Ung.
Điều càng khiến người kinh ngạc hơn, là Cảnh Ung lại ngầm cho phép, hoàn toàn không truy cứu cái gọi là "vô lễ".
Xích Nha cũng chạy đến, thở không ra hơi:
“Cố Quả điện hạ, Tôn Chủ đã chuẩn bị quà tặng và yến tiệc, nếu người không đến…”
Ta chống tay vào hông, cười lạnh:
“Một quả nhân sâm như ta thì có tư cách gì mà mừng sinh thần? Chẳng phải chỉ là linh dược hắn cất trữ, đợi ngày hái xuống nuốt vào bụng thôi sao?”
Xích Nha bị ta chặn họng, quay sang nhìn Hắc Tiêu, cả hai cùng lặng im.
Toàn bộ người trong U Minh điện đều nhận ra, từ khi ta bước vào tuổi thiếu niên, tính tình đã thay đổi rất lớn.
Quả nhân sâm ngày xưa từng dính lấy Cảnh Ung không rời, giờ thành ra một tiểu ma đầu ương bướng, ngỗ nghịch.
Đặc biệt là đối với Cảnh Ung, không còn ỷ lại, không còn nũng nịu, mà là lạnh lùng, cảnh giác, thậm chí phản nghịch.
Mọi người đều lo sợ, Cảnh Ung xưa nay tàn nhẫn vô tình, sao có thể chịu đựng chuyện ta liên tục chống đối?
Hồng Trần Vô Định
“Điện hạ.”
Hắc Tiêu bất đắc dĩ mở miệng:
“Nếu ngườii cố ý chống lệnh, chúng thuộc hạ không ngăn được. Nhưng Tôn Chủ đã chờ từ sớm, nếu người không đi, e là ngài ấy sẽ trách tội lên đầu chúng ta…”
Nửa cầu xin, nửa uy hiếp.
Ta thở dài, xoa trán:
“Được rồi được rồi, phiền c.h.ế.t đi được! Ta đi là được chứ gì!”
Ta nhảy phắt xuống mái ngói, bỏ lại Hắc Tiêu và Xích Nha đang nhẹ nhõm thở phào, vội vã theo sau.
Đại điện rực rỡ ánh đèn, khói hương lượn lờ.
Cảnh Ung ngồi chính giữa, quanh hắn là các ma tu cấp cao ngồi thành hai hàng, ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, không khí vừa trầm mặc vừa uy nghiêm.
Nhiều năm trôi qua, dung mạo Cảnh Ung vẫn không hề thay đổi, tuấn mỹ vô song, chỉ là sát khí quanh thân càng lúc càng dày đặc, khiến cả không gian xung quanh như bị ép đến đông cứng.
“Tôn Chủ, Cố Quả điện hạ đến rồi.”
Hắc Tiêu cúi người bẩm báo, mọi ánh mắt trong điện đồng loạt nhìn về phía cửa lớn, mong chờ sự xuất hiện của nhân sâm quả đang dần trưởng thành.
Một hồi lâu, cửa mở.
Ta bước vào, vận một thân săn y đỏ thẫm, bên hông còn đeo theo một thanh đoản đao.
“Ngươi đến trễ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cảnh Ung mặt không đổi sắc.
“Ta cứ tưởng ngươi không để tâm chứ.”
Ta cười nhạt:
“Dù sao thì ta vẫn còn bốn năm nữa mới ‘chín’ cơ mà.”
Cảnh Ung lại tựa như đã quen với thái độ như thế của ta, chỉ khẽ nheo mắt rồi dời ánh nhìn, phất tay:
“Khai yến.”
Chúng trưởng lão lần lượt ngồi xuống, còn ta thì bị sắp xếp ngồi bên trái dưới tay Cảnh Ung.
Mỹ vị rượu ngon liên tục được đưa lên, ca vũ bắt đầu, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Chỉ là ta chẳng có chút hứng thú, chỉ máy móc gắp vài miếng cho có lệ.
“Không hợp khẩu vị?”
Giọng Cảnh Ung trầm thấp đột nhiên vang lên.
Ta ngẩng đầu, liếc hắn một cái, cố tình đáp lạnh lùng:
“Ta ăn no rồi mới tới.”
Ánh mắt Cảnh Ung thoáng động:
“Ngươi vẫn còn để bụng sao?”
“Ta nào dám.”
Ta quay đầu đi, giọng chua cay:
“Ta chẳng qua chỉ là một quả nhân sâm, một món ăn thôi. Đồ ăn thì có tư cách gì mà giận dỗi?”
Không khí trầm xuống.
Tiếng ca múa và tiếng cười trong điện bỗng trở nên xa xôi, như thể cách một tầng mây mù, chỉ còn lại sự đối đầu lạnh như băng giữa ta và hắn.
Bỗng nhiên, Cảnh Ung đứng dậy.
Toàn điện im bặt, mọi người nín thở theo phản xạ.
“Tất cả lui ra.”
Như một cú đ.ấ.m phá tan bề mặt hòa bình, tiếng ca múa và tiếng chúc tụng trong điện lập tức im bặt.
Không ai dám nói nửa lời, từng người một cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi đại điện với bước chân vội vã.
Từ xa, chỉ còn văng vẳng những tiếng thì thầm.
“Haizz… Từ khi Cố Quả điện hạ phá được nguyền rủa ‘ba ngày không thấy là héo’, tính tình càng ngày càng phản nghịch, mà Tôn Chủ lại càng dung túng.”
“Phải đó, nếu là người khác mà dám nói chuyện với Tôn Chủ như thế, sớm bị ngũ mã phanh thây, xương cốt nghiền nát từ lâu rồi!”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, Tôn Chủ không nỡ g.i.ế.c nàng thì cũng chẳng ngại g.i.ế.c chúng ta đâu. Hắn nhất định có tính toán của riêng mình. Chỉ còn bốn năm là đến mười tám tuổi, chẳng lẽ lại để uổng phí…”
Cuối cùng, trong đại điện chỉ còn lại ta và Cảnh Ung.
Hắn khẽ phất tay, trước mặt ta liền xuất hiện một quả linh quả to đỏ rực, trong suốt như mã não, phát ra linh khí nhàn nhạt.
“Nhân sâm linh quả.”
Cảnh Ung điềm nhiên nói:
“Sáng nay mang từ Bắc Vực về. Có thể tăng tu vi, là một linh vật hiếm thấy.”
“Ồ, ta còn tưởng ta là quả nhân sâm duy nhất trên đời này.”
Ta chẳng có chút hứng thú, bàn tay siết chặt đến trắng bệch, càng bộc lộ rõ tâm tình bất ổn: