Chỉ một khắc sau, cổ họng của tên lực lưỡng đã bị một luồng lực vô hình bóp nghẹt, cả người bị nhấc lên lơ lửng giữa không trung, hai chân đạp loạn vô ích.
Hai tên còn lại sợ đến hồn phi phách tán, định xoay người bỏ chạy, lại bị một luồng sức mạnh vô hình khóa chặt, không thể nhúc nhích.
“Cha ơi!”
Ta cố giơ bàn tay yếu ớt, chỉ từng tên một:
“Hắn đá con. Hắn đánh con. Hắn cắt lá của con!”
Bầu không khí nặng nề như đổ chì bao trùm cả khu rừng, gió nhẹ lướt qua, tà áo đen phấp phới.
“Cái này, là vì nàng bị kinh sợ.”
Giọng Cảnh Ung lãnh đạm vang lên, ngay sau đó, mắt cá chân của tên mặt rỗ bị bẻ ngoặt về một góc quái dị, vang lên tiếng răng rắc kinh người.
“Cái tát này, là vì thương tích trên mặt nàng.”
Má phải của tên râu dê đột ngột nổ tung, để lộ khung xương trắng lởm chởm.
“Một ngón này, là vì chiếc lá trên đầu nàng.”
Cảnh Ung nhấc tay, ngón trỏ khẽ nhúc nhích, cánh tay phải của tên lực lưỡng văng khỏi cơ thể, m.á.u tươi phun xối xả.
“Á a a a! Đại… đại nhân tha mạng! Chúng ta không biết… không biết nàng là người của ngài—”
Gương mặt Cảnh Ung vẫn dửng dưng như cũ:
“Giờ biết thì cũng muộn rồi.”
Ba tên hung đồ phát ra tiếng kêu thảm thiết đến xé gan rách phổi, nhưng chưa đến ba hơi thở, đã bị nghiền nát thành một vũng m.á.u loang lổ, nhuộm đỏ cả cỏ cây rừng rậm.
Mọi thứ lập tức chìm vào tĩnh mịch.
Sợi dây trói chân ta lập tức hóa thành tro bụi khi Cảnh Ung từng bước tiến lại gần.
“Cha ơi…”
Ta khẽ gọi, giọng mang theo vài phần sợ hãi, lại lẫn mấy phần chột dạ.
Cảnh Ung hơi nhíu mày, đưa tay vuốt qua mảnh lá còn rỉ m.á.u trên đỉnh đầu ta.
Bàn tay hắn, lạnh lẽo đến rợn người.
“Nửa ngày không thấy, ngươi liền học được cách tự tìm đường c.h.ế.t rồi.”
Cảnh Ung mặt không đổi sắc, chăm chú nhìn ta rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng:
“Vì sao phải lén lút chạy ra ngoài?”
“Con, con chỉ là muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài một chút…”
Ta lí nhí, “Suốt ngày bị nhốt trong điện, thật sự rất ngột ngạt…”
“Ngột ngạt?”
Cảnh Ung cười lạnh:
“Nếu bổn tôn không kịp trở về, hiện giờ ngươi đã bị đám cẩu tặc kia c.h.ặ.t x.á.c bỏ lò luyện đan rồi, ngột ngạt trong lò đấy.”
Ta cúi đầu nhận lỗi:
“Con biết sai rồi.”
“Nhân sâm quả ngàn năm, thiên hạ khó cầu.”
Ánh mắt Cảnh Ung khẽ lóe sáng:
“Nếu thiên hạ biết được sự tồn tại của ngươi, mười người thì tám, chín sẽ giống như bọn giặc kia, không tiếc bất cứ giá nào để đoạt lấy.”
“Nhưng…” Ta khẽ hỏi, bỗng nhiên can đảm một cách lạ thường:
“Vì sao người khác muốn đoạt lấy ta thì là kẻ xấu, còn người muốn ăn ta lại là chuyện đương nhiên?”