Lâm Thanh Phong sững người, không kịp nói gì thêm với tu sĩ áo vàng, bèn cúi xuống xoa đầu ta:
“Không cần sợ. Hắn là người xấu, nhưng có ta ở đây, ta sẽ không để hắn làm hại đến muội đâu.”
“Vâng!”
Trên đường trở về U Minh điện, sắc mặt Hắc Tiêu và Xích Nha nặng như chì, khẽ thì thầm:
“Chuyện hôm nay có nên bẩm báo với Tôn Chủ không?”
“Ngươi muốn c.h.ế.t à? Nếu để Tôn Chủ biết chúng ta để mặc Cố Quả điện hạ thân cận với dư nghiệt Thanh Vân Môn, còn giúp hắn lấy lại kiếm…”
“Nhưng nếu giấu không báo, một khi chuyện bại lộ…”
“Vậy thì tất cả chúng ta, không ai còn đường sống.”
6
Hai chữ “đi gặp” nghe thì đơn giản, nhưng chỉ riêng việc xuống núi thôi cũng đủ khiến ta mất cả buổi sáng cộng thêm nửa buổi trưa.
Dù sao thì thân thể này của ta hiện tại cũng mới bốn tuổi, tay chân ngắn ngủn như hạt bụi, di chuyển trên đất chẳng khác gì cục ghèn mũi đang lết từng chút một.
May thay, mấy nữ tu sĩ vẫn nghĩ ta lại buồn bã vì Cảnh Ung ra ngoài, nên khóa trái cửa nằm lì trong phòng như mọi khi.
Đoán chừng đến tối cũng chẳng ai dám tự tiện xông vào chọc giận “tiểu tổ tông” này đâu.
Chỉ tiếc là, ta vừa mới thấy bóng dáng khu chợ thì ngay lập tức bị người phát hiện, hay đúng hơn là bị bắt.
“Cái gì thế này?”
Một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía dưới.
Ta bị lưới linh lực bọc lại, treo lơ lửng giữa không trung, xoay người liền bắt gặp ba ánh mắt đầy tham lam đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao lại là một đứa con nít?
Tên cao gầy có râu dê quan sát ta, ánh mắt bỗng sáng lên khi trông thấy nốt chu sa trên trán ta:
“Khoan đã, nốt ruồi này…”
“Con mẹ nó! Ở đâu chui ra con nhãi ranh phá pháp khí của lão tử! Để xem lão tử không lột da ngươi đem bán vào kỹ viện!”
Gã to con miệng chửi không ngớt, kéo mạnh ta ra khỏi lưới linh lực.
“Khoan đã, đừng lầm đấy!”
Tên râu dê nuốt nước bọt, giọng run run:
“Mấy hôm trước ta thấy một tiểu nha đầu đội mũ che lá ở chợ, chính là nó!”
Tên mặt rỗ đứng bên giật mình, ánh mắt lập tức sáng rực:
“Ý ngươi là… nhân sâm quả ngàn năm mà ngươi nói hôm nọ?”
“Không sai!”
Tên râu dê mặt mừng như điên:
“Nghe nói nhân sâm quả ngàn năm hóa hình, nếu nghiền thành bột có thể trừ tà diệt độc, luyện thành đan có thể tẩy tủy phạt cốt, mà nếu ăn nguyên cả quả thì có thể tăng trăm năm tu vi, trực tiếp phi thăng thành tiên!”
Nghe đối phương nói quá chuẩn, lòng ta chấn động:
“Thả ta ra! Ta không phải nhân sâm quả! Ca ca ta còn đang đợi ta ngoài chợ, cha ta cũng đang tìm ta trên núi đấy!”
“Hử! Có phải hay không, kiểm tra một chút chẳng phải biết ngay sao?”
Tên lực lưỡng cười nham hiểm, giật phắt mũ của ta xuống, rút ra một con d.a.o nhỏ.
Ta liều mạng giãy giụa, nhưng lại bị tên mặt rỗ đạp một cước trúng bụng, nước mắt tức thì trào ra.
Ngay sau đó, ta chỉ cảm thấy đầu nhói lên đau đớn, lá cây trên đầu ta bị cắt đi một mảnh.
“Aa—!”
Ta hét lên vì đau, m.á.u từ đầu tuôn xuống trán, chảy vào mắt, bỏng rát khó chịu.
Tên râu dê nâng phần lá vừa cắt lên như báu vật trong tay:
“Quả nhiên là thật! Các huynh đệ, phát tài rồi!”
“Mẹ nó, đúng là ông trời có mắt, cuối cùng vận may cũng đến!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Gã to con thô lỗ trói c.h.ặ.t c.h.â.n ta lại:
“Các ngươi nói xem, chỗ nào trên thân nó là đáng giá nhất?”
Ta cố chịu đau giãy giụa, nhưng kinh hoàng phát hiện sợi dây trói trên người chuyên dùng để phong bế linh lực!
Hồng Trần Vô Định
Vừa tiếp xúc là lập tức hút cạn lực toàn thân, tay chân ta mềm nhũn vô lực.
Đám này không phải sơn tặc bình thường, mà là đám tu sĩ chuyên đi săn linh vật!
“Nếu hỏi ta, thì chính là cái nốt chu sa trên trán.”
Tên mặt rỗ nhe răng cười gian:
“Hay là cắt riêng ra bán? Trước đó, hưởng thụ một chút đã!”
“Khoan đã! Ta còn chưa chín đâu! Cắt rồi cũng chẳng ích gì!”
Ta gào lên, lá còn lại trên đầu khô héo rũ rượi, cổ họng khản đặc.
“Câm mồm!”
Tên râu dê giơ tay tát thẳng vào mặt ta, m.á.u trào ra nơi khóe môi.
“Đừng ra tay ở đây.”
Gã to con bỗng nhiên ngăn lại:
“Linh vật quý như vậy, nếu bị người khác phát hiện, chắc chắn sẽ xảy ra tranh đoạt.”
“Sợ gì chứ! Kẻ nào dám cản, g.i.ế.c luôn!”
Tên mặt rỗ khinh thường:
“Ba người bọn ta tu vi đều không tệ, lũ tu sĩ tầm thường há có thể ngăn?”
Đúng lúc ấy, trời bỗng chốc tối sầm lại.
Không phải là cái tối của buổi chiều tà, mà là một thứ u ám ngột ngạt, mang theo điềm dữ.
Tựa như có thứ gì cực kỳ đáng sợ đang nuốt trọn hết thảy ánh sáng giữa trời đất.
Lá cây ngừng lay động, tiếng chim chóc cũng đột nhiên im bặt.
Ba tên hung đồ bất giác dừng bước, cảnh giác nhìn quanh.
“Chuyện gì thế này?”
Tên râu dê run giọng hỏi, giọng nói xảo quyệt thường ngày cũng mang theo mấy phần bồn chồn.
“Có thứ gì đó đang đến.”
Gã to con sắc mặt trầm trọng, quăng ta khỏi vai nhưng vẫn nắm chặt cánh tay ta:
“Chuẩn bị nghênh chiến!”
Bốn phía yên ắng đến rợn người, đến cả gió cũng ngừng thổi.
Tên lực lưỡng rút ra trường đao, mặt rỗ và râu dê lập tức đứng dựa lưng vào nhau, mỗi người rút ra một pháp khí.
“Thả nàng ra.”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, như đến từ cửu u địa ngục, lại như vọng khắp mọi ngóc ngách của thiên địa.
Trong giọng nói ẩn chứa sát khí khiến người ta nghẹt thở.
“Là ai?!”
Tên lực lưỡng cầm đao tay đã khẽ run, nhưng vẫn không chịu buông ta:
“Có gan thì hiện thân đi!”
“Tiểu bối vô danh, cũng xứng biết tên bổn tôn?”
Giọng nói lại vang lên, lần này gần như kề bên tai.
Ba tên kia cùng quay phắt lại, chỉ thấy bên sườn núi phía xa, một bóng người mặc hắc y lặng lẽ đứng đó.
Dáng người cao ráo, gương mặt tái nhợt như tuyết, ngũ quan tuấn mỹ đến yêu dị, và đôi mắt lạnh lùng như chứa băng sương vạn năm —