Ôn Cẩm

Chương 3



Đúng lúc ấy, phía sau vang lên tiếng vó ngựa, một giọng nói trong trẻo vang vọng khắp phố.

“Tạ đại nhân về kinh, sao không về phủ xem sao?”

Ta lập tức cứng người, ngón tay run rẩy.

Sao hắn lại đuổi theo tới?

Hoàn hồn, ta có chút tự giễu, Hàn Thiệu hẳn là phải đuổi theo.

Dù không muốn cưới ta đến mấy, vì an nguy của người trong lòng, hắn cũng không thể không cưới ta.

Ít nhất cũng phải khiến Tạ thẩm yên lòng.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta hoảng hốt, muốn Tạ Hồi Chu xông thẳng ra ngoài thành.

Nhưng ta biết, trốn được lúc này, không trốn được cả đời.

Chỉ cần ta còn mang họ Tạ, hôn ước giữa ta và Hàn Thiệu sẽ không thể hủy bỏ.

“Giang Nam ôn dịch hoành hành, ta không dám chậm trễ. Còn Hàn đại nhân, hôm nay là ngày hỷ sự của ngài, không đi đón dâu, sao lại ở đây?”

Tạ Hồi Chu khẽ cười, xoay đầu ngựa.

Lần này, ta thấy một Hàn Thiệu khác với kiếp trước.

Hắn là người tỉ mỉ, làm việc gì cũng vậy, đối nhân xử thế cũng thế.

Ít nhất kiếp trước, ta chưa từng thấy Hàn Thiệu ăn mặc xộc xệch.

Hỷ phục đỏ rực được may đo cẩn thận, vốn phải vừa vặn, chỉnh tề, nhưng cổ áo lại lệch đi ba phần.

Dường như là do vội vàng chạy đến.

Người khác thì không sao, nhưng Hàn Thiệu xưa nay chú trọng hình tượng, lúc nào cũng thân hình đoan chính, y phục chỉnh tề, sao lại đến nỗi cổ áo lệch mà không biết?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Có lẽ hắn sợ ta bỏ đi, Tạ thẩm sẽ không tha cho người trong lòng hắn?

Có lẽ do ta nhìn quá lộ liễu, hoặc có lẽ hắn vốn vì ta mà đến, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm ta, không nhìn ra chút cảm xúc.

Ta chợt nhớ ra, kiếp trước trước khi thành thân, ta và Hàn Thiệu chưa từng gặp mặt.

Giờ ta lại thay y phục, sao hắn nhận ra ta?

Gần như ngay lập tức…

“Tân nương tử mất tích, hạ nhân trong phủ nói là Tạ đại nhân dẫn đi, nên ta đuổi theo tới.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Thiệu nhìn ta, giọng khàn khàn.

Ta thở phào.

Tạ Hồi Chu nghiêng người, chắn ánh mắt dò xét của đối phương: “Nàng ấy không phải tân nương tử.”

“Ta chưa từng gặp tân nương tử, sao biết lời ngươi là thật?”

Hàn Thiệu vẫn nhìn ta.

Trưởng Ninh công chúa cũng bước tới: “Tạ đại nhân vừa rồi không giới thiệu kỹ vị cô nương này, lại giấu giếm, bản cung cũng tò mò rồi.”

Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về ta.

Tạ Hồi Chu siết c.h.ặ.t t.a.y ta, ta biết hắn an ủi, có hắn ở đây, ta không cần lo lắng.

Nhưng ta biết, nếu ta không lên tiếng, Hàn Thiệu sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Ta cũng không muốn mang họ Tạ nữa, bèn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt dò xét của họ: “Tiểu nữ họ Ôn, là y nữ được Tạ đại nhân mời đến Giang Nam trị bệnh, không phải tân nương tử của Tạ gia, khiến vị đại nhân đây thất vọng rồi.”

Hôm nay là ngày hỷ của Tạ phủ, họ chỉ biết Tạ Cẩm, muội muội của Tạ Hồi Chu được nuôi dưỡng trong khuê phòng xuất giá, không biết ta vốn là nữ nhi họ Ôn.

Ngay cả Hàn Thiệu, kiếp trước lạnh nhạt với ta, cũng phải sau khi thành thân nửa năm mới biết ta không phải người Tạ gia.

Đôi mắt Hàn Thiệu dường như đỏ lên.

Ta muốn xem kỹ, nhưng hắn đã khép hàng mi, thanh âm khàn đặc, chắp tay thi lễ: "Tại hạ thất lễ, mong nhị vị chớ trách."

Ta quay mặt đi, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Tạ Hồi Chu khẽ ôm lấy ta, xoay đầu ngựa, không chút do dự rảo bước về phía ngoại thành, đi một quãng xa, cảm giác kia mới vơi bớt đôi phần.

Đoàn người một đường xuôi Giang Nam, mười ngày sau mới đến Mẫn Thành.

Kiếp trước, ta chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng thê lương của ôn dịch Giang Nam, nhưng đã nếm trải qua trận dịch hạch tại Bạc Châu. Thây phơi khắp nẻo, tử khí bao trùm.

Trận ôn dịch Giang Nam lần này hung hiểm dị thường, cũng chẳng hề kém cạnh.

Quan phủ tức tốc khoanh vùng khu cách ly, chiêu tập y giả toàn thành trấn an dân tâm, song, nhìn ra đường lớn ngõ nhỏ, vẫn một mảnh u ám bao trùm.

Khi ta cùng Tạ Hồi Chu đến nha phủ, bên trong đã tụ tập một đám y giả, không ngừng lắc đầu thở than.

"Lão hủ sống ngần này tuổi, bệnh tật gì mà chưa từng thấy, chỉ riêng lần này, đến cả phương thuốc gia truyền cũng đã dùng hết lượt, người nhiễm bệnh dù tinh thần có tốt đến đâu, quá bảy ngày vẫn cứ vong mạng."

Một y giả khác tiếp lời: "Dịch bệnh này chỉ lây lan ở phụ nữ cùng trẻ nhỏ, ngay cả Kỳ lão cũng không tài nào nhìn ra đầu mối, thật tà môn quá đỗi."

"Các vị còn nhớ trận ôn dịch ở Vận Thành tám năm trước chăng? Năm ấy, nếu không có đôi phu thê nhà họ Ôn hy sinh, e rằng khó lòng bình ổn."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com