Ôn Cẩm

Chương 2



Gia đinh Tạ gia nhanh chóng đuổi theo, đuổi theo một nữ tử yếu đuối như ta mà còn dùng cả ngựa.

Ta cuống cuồng chạy trốn, lạc vào một con hẻm nhỏ.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, ta càng chạy càng chật vật, trâm cài rơi vãi, lại bất cẩn giẫm phải vạt áo, thân người nhào về phía trước.

Khoảnh khắc ấy, ta bị người ta kéo lại, đất trời đảo lộn, đã yên vị trên lưng ngựa.

Ngựa phi nước đại, mùi hương tùng bách thanh mát xộc vào mũi, người phía sau nhẹ nhàng ôm lấy ta, tim ta lỡ đi một nhịp.

Tạ Hồi Chu sao lại từ Giang Nam trở về?

Ngựa chẳng biết đi về đâu, chỉ có tiếng gió gào thét bên tai.

Người phía sau vẫn im lặng, ta cũng không quay đầu, chỉ khẽ run giọng: “Họ muốn ta gả cho người khác, nhưng ta không muốn.”

Tạ Hồi Chu nắm chặt dây cương, giọng khàn đặc: “Ta đã trở về, không ai ép được nàng.”

Không hiểu sao, mắt ta bỗng cay xè.

Dường như đã rất lâu rồi, ta không có ai che chở.

Kiếp trước khi còn ở Tạ phủ, Tạ Hồi Chu luôn bảo vệ ta, chẳng để ta chịu chút ủy khuất.

Nhưng từ khi ta xuất giá, sớm khuya vất vả, lo toan cho nhà chồng, kính cẩn hầu hạ mẹ chồng, việc gì cũng phải chịu đựng.

Cuối cùng còn mất cả tính mạng.

“A Cẩm…”

Thân thể Tạ Hồi Chu cứng đờ, đầy vẻ lo lắng.

Ta hoàn hồn, mới biết nước mắt đã rơi ướt mu bàn tay hắn đang nắm dây cương.

Ta vội lau mặt, cười nói: “Ca ca không phải ở Giang Nam trị thủy sao? Sao lại đột nhiên trở về?”

Hắn trầm mặc một lát: “Giang Nam bùng phát ôn dịch, ta vừa diện kiến thánh nhan trở về.”

Lòng ta chợt thắt lại.

Ôn dịch Giang Nam bùng phát, sao lại sớm như vậy?

Nhớ lại kiếp trước, trận dịch này phải sau khi ta gả vào Hàn gia không lâu mới bùng phát.

Bệnh dịch lan nhanh, không đầy nửa tháng, người già trẻ yếu trong thành c.h.ế.t gần hết.

Nha môn địa phương phản ứng kịp thời, nhanh chóng cách ly, nhưng vẫn không tránh khỏi lòng người hoang mang, dẫn đến bạo loạn.

Hàn Thiệu chính là khi ấy theo quân đến Giang Nam, trấn áp dân chúng, cứu được xe giá của Trưởng Ninh công chúa khỏi tay bọn bạo dân, mới lập được công đầu.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Ta đã đào hôn, có phải chẳng còn nơi nào để đi không? Ta có thể cùng ca ca đến Giang Nam không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Năm tám tuổi, ta vào Tạ phủ.

Ôn gia mới xem như suy tàn thật sự, đến cả chút nền móng cũng không còn.

Giờ ta đã đào hôn, Tạ phủ chắc chắn không thể quay lại.

Nhưng rời khỏi cái lồng giam ta tám năm, thì ta có thể đi đâu?

Chỉ còn cách liều mình một phen, đến Giang Nam thôi.

Kiếp trước ta dựa vào những gì học được từ cha mẹ, cùng những điển tịch Ôn gia truyền lại, đã chữa khỏi bệnh hàn cho mẹ chồng, và chứng tim đập nhanh của Hàn Thiệu.

Sau này, ta dựa vào y thuật này, giúp Hàn Thiệu lôi kéo nhiều quyền quý, lại nghĩa chẩn tứ phương, thu phục lòng dân.

Không lẽ giờ ta đường cùng, lại không thể đến Giang Nam sao?

Chỉ là trong lòng Tạ Hồi Chu, ta vẫn luôn là một nữ tử yếu đuối, không thích hợp đến nơi nguy hiểm ấy.

Vừa nghĩ vậy, bên tai ta đã vang lên giọng nói của Tạ Hồi Chu.

“Được, ta đưa nàng đến Giang Nam.”

Ta ngẩn người, có chút bất ngờ, lại nghe hắn nói: “Nàng từ nhỏ đã thích đọc y thư, có lẽ chuyến đi Giang Nam này, sẽ giúp ta được nhiều.”

Vậy mà, chúng ta còn chưa ra khỏi thành, đã bị người ta chặn lại.

Ngựa của chúng ta chạm mặt xe giá của Trưởng Ninh công chúa, tiếng “Tạ đại nhân” khiến Tạ Hồi Chu buộc phải ghìm cương.

Màn xe khẽ vén, Trưởng Ninh công chúa nhìn Tạ Hồi Chu, vẻ mặt kinh ngạc mừng rỡ: “Tạ đại nhân về kinh khi nào vậy, sao không ai bẩm báo cho bản cung một tiếng?”

Ánh mắt nàng liếc sang ta, lập tức trầm xuống:

“Vị cô nương này là…”

Ta ở Tạ phủ nhiều năm, luôn sống khép kín.

Người ngoài chỉ biết Tạ Hồi Chu có một muội muội, nhưng không biết dung mạo ra sao, càng không biết có phải cùng cha mẹ hay không.

Thêm nữa, để tránh người khác chú ý, ta đã thay y phục giản dị.

Trưởng Ninh công chúa không nhận ra ta cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng ta lại biết nàng.

Kiếp trước nàng nhận ra Tạ Hồi Chu có ý với ta, đã mấy lần sai khiến người trong lòng của Hàn Thiệu gây khó dễ cho ta.

Chỉ là những thủ đoạn nhỏ mọn, chẳng làm gì được ta, nhưng lại như tiếng muỗi vo ve, khiến người ta chán ghét.

Sống lại một đời, ta chỉ muốn an ổn sống qua ngày, không muốn bị người đời bàn tán.

Ta sửa lại vạt áo, chuẩn bị xuống ngựa hành lễ, lại bị Tạ Hồi Chu nắm chặt tay, nói: “Giang Nam ôn dịch hoành hành, thần vội về báo tin, giờ phải quay lại Giang Nam, không có tâm tư hàn huyên với công chúa, mong công chúa thứ tội.”

Nói rồi xoay đầu ngựa, vượt qua xe giá công chúa, đi về phía ngoài thành.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com