Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh

Chương 2



Mọi người nghe vậy mới thở phào:

“Câu này chỉ có cô mới dám nói đó.”

Mạnh Duy Nguyệt còn định nói thêm gì đó.

Đột nhiên một âm thanh vang lên.

Tiếng chiếc ly chạm vào mặt bàn, không lớn, nhưng chói tai đến lạ.

“Ai nói tôi vẫn còn một mình?”

Ân Bá Duật đột ngột lên tiếng.

Giọng anh cứng rắn, sắc lạnh.

Cả căn phòng lập tức im phăng phắc.

Mọi ánh mắt đều kinh ngạc nhìn về phía anh.

Dù mọi người có hỏi kiểu gì, cũng không moi được thêm thông tin nào.

Chỉ biết một điều Ân Bá Duật tự miệng thừa nhận rằng, anh từng có người yêu.

Sắc mặt Mạnh Duy Nguyệt hơi khó coi.

Tất nhiên, cô ấy cũng không nhận ra.

Trong ánh sáng lờ mờ ấy, Ân Bá Duật của cô vẫn đang lén liếc nhìn tôi qua khóe mắt.

Đáng tiếc, tôi chẳng hứng thú gì với chủ đề này cả.

May mà không ai để ý đến tôi, tôi lặng lẽ rời đi.

Vài ngày sau.

Dưới áp lực từ bố mẹ, tôi lại phải gặp Lương Hoài Viễn.

Anh ta tỏ rõ vẻ khó chịu.

Anh ta tưởng rằng, tôi là người cứ bám riết không buông, nên hai người mới gặp đi gặp lại.

“Nghe nói em rất vừa ý tôi?”

Trong sân bowling, Lương Hoài Viễn vừa ném bóng vừa lơ đãng mở miệng.

“Mạnh Ngữ Tang, tôi nói thẳng nhé.”

“Tôi không bao giờ kết hôn với em đâu. Mong em tự biết điều, tự nói rõ với gia đình và bà mối đi.”

“Tôi nói rồi.”

“Cái gì?”

“Tôi đã nói với họ.. Anh là người kiêu ngạo, tự luyến, tôi không ưa nổi. Bảo họ khỏi sắp xếp thêm nữa.”

Lương Hoài Viễn sững sờ đứng yên tại chỗ.

Tôi cầm quả bóng trong tay anh ta, ném thẳng vào làn bên cạnh.

Strike.

Một phát ăn hết.

“Từ tôi có thể nói thêm một lý do nữa là… ” Tôi nói:

“Anh chơi bowling cũng chẳng ra gì.”

“Em biết chơi bowling?”

“Tôi còn biết cả cầu lông với tennis. Muốn so không?”

Lương Hoài Viễn kinh ngạc.

Chẳng lẽ trong mắt anh ta, trẻ con lớn lên ở nông thôn phải dốt nát và chẳng biết gì?

Anh ta bắt đầu hỏi tôi rất nhiều chuyện.

Dần dần ánh mắt nhìn tôi cũng thay đổi.

“Mạnh Ngữ Tang, hình như em… không giống như tôi tưởng.”

Tùy anh.

Tôi chỉ muốn ăn tối cho xong, kết thúc buổi xem mắt, về nhà báo cáo qua loa rồi xong chuyện.

Địa điểm ăn tối là Lương Hoài Viễn chọn.

Giữa chừng, anh ta viện cớ ra ngoài một lát.

Lúc quay lại, trong tay đã có thêm một chiếc hộp trang sức.

“Quà tặng cho em.”

“Anh còn chuẩn bị cả quà à?”

“Vừa mới mua thôi…” anh ta thẳng thắn một cách hiếm thấy.

“Mua ở tiệm bạc ngay đối diện.”

Tôi biết cửa hàng đó.

Chuyên làm trang sức bạc thủ công theo đơn đặt hàng, thiết kế độc nhất vô nhị,

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

nên giá cả cao hơn nhiều so với mấy tiệm bình thường.

“Vì sao lại tặng tôi quà?”

“Vì hôm nay tôi có cái nhìn mới về em. Chúng ta có thể tìm hiểu thêm.”

Tôi phì cười:

“Thôi đi, tôi là người rất biết điều đấy.”

“Vậy thì coi như tôi không biết điều đi.”

Lương Hoài Viễn cũng bật cười:

“Bắt đầu từ ngày mai, để tôi là người chủ động hẹn em.”

Phải thừa nhận, khi anh ta không kiêu căng, thì đúng là trông khá bảnh.

Tuy chỉ cần có ba phần giống Ân Bá Duật, cũng đã là quá nổi bật rồi.

Thấy tôi không phản ứng gì, anh ta lại hỏi:

“Em thích sợi dây chuyền đó chứ?”

“Cảm ơn anh đã tặng, nhưng..”

“Không cần khách sáo. Tôi vừa gọi cho em gái em, cô ấy gợi ý tôi mua cái này đấy. Tôi định lát nữa qua cảm ơn cô ấy.”

Nụ cười lịch sự của tôi bỗng chốc biến mất.

Mạnh Duy Nguyệt à.

Vậy thì không có gì lạ nữa.

Cô ấy biết rõ tôi bị dị ứng bạc.

Chỉ cần đeo đồ bạc, cổ tôi sẽ nổi mẩn đỏ khắp nơi.

Ngay tuần đầu tiên tôi về nhà họ Mạnh, Mạnh Duy Nguyệt đã cố tình đeo cho tôi một sợi dây chuyền bạc.

Miệng thì nói là “quà gặp mặt.”

Đến khi cổ tôi đỏ rực lên, rát như bị thiêu, cô ấy mở to đôi mắt ngây thơ nói:

“Chị ơi, em đâu biết cái này là bạc, em tưởng là hợp kim gì cơ.”

Lúc vào bệnh viện, bố mẹ còn nhẹ giọng khuyên tôi:

“Em con có lòng tốt thôi. Con rộng lượng chút đi, chuyện nhỏ mà, sao phải chấp nhặt?”

Mạnh Duy Nguyệt làm gì cũng đúng.

Trước khi tôi quay về, cô ấy là con gái duy nhất trong nhà, được cưng chiều từ nhỏ.

Sau khi tôi về, bố mẹ sợ cô ấy buồn, lại càng thiên vị hơn.

Bọn họ luôn nói:

“Em con thật đáng thương, ngoài chúng ta ra, nó chẳng còn người thân nào khác.”

Nhưng tôi thì sao?

Sao không ai nghĩ rằng tôi cũng đáng thương.?

Trên thế gian này, không có một ai thực sự xem tôi là người nhà.

“Mạnh Ngữ Tang?”

Giọng nói của Lương Hoài Viễn kéo tôi trở về thực tại.

“Em đang nghĩ gì vậy, nói anh nghe thử đi?”

Có vẻ anh ta thật sự bắt đầu hứng thú với tôi.

“Tôi bị dị ứng bạc. Mạnh Duy Nguyệt biết rõ điều đó, nhưng vẫn cố tình bảo anh mua sợi dây chuyền ấy cho tôi.”

“Gì cơ?” Lương Hoài Viễn sững người.

“Chắc là cô ấy quên mất thôi… Em gái em đâu phải người như vậy…”

Anh ta theo phản xạ mà bênh vực cô ấy.

Tôi không buồn đôi co, chỉ đứng dậy lấy túi rồi rời đi.

Lương Hoài Viễn còn chạy theo sau mấy bước.

Nhưng tôi không thèm quay đầu lấy một cái.

Tôi trở về biệt thự nhà họ Mạnh.

Cửa sổ đang mở, vừa vặn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của ba người trong nhà.

Mạnh Duy Nguyệt đang được nghỉ hè.

Cô ấy làm nũng:

“Mẹ ơi, chị về rồi… có phải ba mẹ không thương con nữa không?”

Mẹ dịu dàng cười, nói:

“Ngốc à, con nói linh tinh gì thế. Huyết thống sao sánh được với tình thân hai mươi năm chứ.”

Ba cũng tiếp lời:

“Đúng vậy. Hồi đó đặt tên cho con là Duy Nguyệt, ý là vầng trăng duy nhất của nhà họ Mạnh.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com