Nửa Đời Lạc Lối Nửa Đời Yêu Anh

Chương 1



Lần thứ hai gặp Lương Hoài Viễn.

Anh ta vẫn không vừa ý với tôi cho lắm.

Bạn anh ta đùa cợt:

“Dự định bao giờ kết hôn đây?”

Lương Hoài Viễn lập tức sa sầm mặt:

“Chỉ là buổi xem mắt thôi, đừng nói linh tinh.”

Anh ta ngồi xuống chỗ xa tôi nhất.

Dùng hành động để thể hiện rõ ràng ranh giới.

Thấy vậy, tôi viện cớ đi vệ sinh để làm dịu không khí gượng gạo.

Đứng ngoài cửa, tôi nghe thấy bên trong có người hỏi:

“Mạnh Ngữ Tang cũng xinh mà, cậu đâu cần làm mất mặt cô ấy như thế?”

“Xinh thì có ích gì?”

Lương Hoài Viễn lạnh lùng đáp.

“Một con nhỏ quê mùa lớn lên ở nông thôn, tôi chịu gặp đã là nể mặt rồi.”

“Nhưng dù gì cô ấy cũng là con ruột nhà họ Mạnh…”

“Nếu cậu thích thì tự cưới đi.”

Người bạn bị nghẹn họng, chỉ còn biết cười gượng hai tiếng.

“Cũng đúng, Ân Bá Duật là chú nhỏ của cậu, có chỗ dựa như thế, cậu chướng mắt với Mạnh Ngữ Tang cũng là chuyện bình thường.”

“Chú tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi cưới loại con gái như vậy.”

Lương Hoài Viễn bày tỏ lòng ngưỡng mộ vô hạn với chú mình.

Đồng thời cũng tỏ rõ lập trường:

“Mạnh Duy Nguyệt sao chưa đến? Nếu thật sự phải liên hôn với nhà họ Mạnh, tôi thà chọn Mạnh Duy Nguyệt còn hơn.”

Mạnh Duy Nguyệt là em gái tôi.

Tôi bị lạc mất vào năm ba tuổi, cùng năm đó, bố mẹ nhận nuôi Mạnh Duy Nguyệt để xoa dịu nỗi đau mất con.

Từ đó trở đi, cô ấy trở thành cô con gái duy nhất của nhà họ Mạnh, được cưng chiều hết mực.

Nửa năm trước, tôi được gia đình ruột nhận lại.

Chưa kịp làm quen với mọi thứ, tôi đã bị ép đi xem mắt.

Nghe nói đối tượng lần này là người rất có tiếng trong giới kinh doanh ở thành phố A.

Gặp rồi mới biết đúng là thật.

Lần đầu xem mắt, Lương Hoài Viễn đã nói thẳng:

“Trong lòng tôi, chỉ có Mạnh Duy Nguyệt mới xứng là con gái duy nhất của nhà họ Mạnh.”

“Ừm ừm, tôi cũng thấy vậy.”

Khi đó tôi không nổi giận chút nào, khiến anh ta khá ngạc nhiên.

Hiện tại, tôi thực sự không muốn vào trong để nhìn thấy mặt anh ta nữa.

Đột nhiên, Lương Hoài Viễn nhìn điện thoại rồi nói:

“Chú tôi nhắn, ông ấy đến rồi, đang đi thang máy lên.”

Vừa dứt lời…

Cửa thang máy ngoài hành lang mở ra.

Một dáng người cao ráo, thon dài bước ra ngoài.

Bộ vest được cắt may vừa vặn, khuy áo bằng bạc ánh lên một vẻ lạnh lùng quen thuộc.

Lâu rồi không gặp.

Chồng cũ.

Lý do khiến Lương Hoài Viễn được yêu thích.

Một phần rất lớn, là vì anh ta có một người chú quá xuất sắc:

Ân Bá Duật.

Do chú chỉ lớn hơn cháu vài tuổi, nên mọi người gọi là chú nhỏ.

Ân Bá Duật là điển hình của một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng ở thành phố A.

Nhà họ Ân kinh doanh rất lớn, còn anh là người thừa kế duy nhất.

Chưa đến ba mươi tuổi, anh đã thể hiện năng lực xuất chúng khiến người ta phải nể.

Người khác không với tới được Ân Bá Duật, thì sẽ lựa chọn “đi đường vòng” là tạo quan hệ tốt với Lương Hoài Viễn cũng chẳng sai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những điều trên, ai cũng biết.

Còn điều duy nhất mà gần như không ai biết, là:

Một năm trước, Ân Bá Duật từng kết hôn.

Ở một thị trấn nhỏ phía Nam.

Trong một phút bốc đồng, anh cùng một cô gái chỉ mới quen được một tháng đi đăng ký kết hôn.

Không tiệc cưới, không thông báo với gia đình.

Nửa năm sau, chia tay trong im lặng, ai đi đường nấy.

Ân Bá Duật luôn là người nghiêm túc, cẩn trọng đến từng chi tiết.

Vụ kết hôn chớp nhoáng ấy, có lẽ là chuyện nổi loạn nhất trong cả cuộc đời anh.

Mà rất tiếc.

Tôi chính là người vợ cũ ấy.

Ân Bá Duật đã nhìn thấy tôi.

Bước chân anh khựng lại, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tôi một lúc.

Ngay sau đó, có người từ phía sau bước ra.

“Chị, sao chị lại đứng ngoài này?”

Là Mạnh Duy Nguyệt.

Cô ấy tươi cười rạng rỡ.

“Chị đứng đó làm em tưởng là nhân viên phục vụ cơ đấy!”

Hai người họ đứng rất gần nhau.

Tôi mới biết gần đây thôi Mạnh Duy Nguyệt quen Ân Bá Duật từ nhỏ.

Vì cách nhau tám tuổi, nên anh luôn chăm sóc cô ấy rất chu đáo.

Tôi nói:

“Chị đang định vào, còn em? Hôm nay chẳng phải thi cuối kỳ sao?”

“Thi xong rồi! Anh Bá Duật đến trường đón em đó~”

Tôi lịch sự mỉm cười với Ân Bá Duật: “Làm phiền anh rồi.”

“Ôi giời, có gì đâu mà phiền, anh ấy quen rồi.”

Mạnh Duy Nguyệt vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Cô ấy vừa xuất hiện, lập tức trở thành trung tâm của cả căn phòng.

Vừa xinh đẹp, lại còn nhỏ tuổi, ai cũng cưng chiều cô ấy.

Ngay cả ba mẹ tôi cũng vậy.

Tôi lặng lẽ ngồi xuống một góc khuất nhất trong phòng.

Ánh đèn không chiếu tới tôi.

Cũng không ai bắt chuyện với tôi.

Rồi câu chuyện dần chuyển sang Ân Bá Duật.

“Thật ra tôi thấy Lương Hoài Viễn chẳng cần vội vàng đâu. Ngay cả Tổng giám đốc Ân còn chưa kết hôn kìa, cậu ấy hoàn toàn có thể đợi thêm.”

Lương Hoài Viễn gật đầu đồng tình:

“Chuẩn.”

Nói rồi, còn liếc tôi với ánh mắt đầy khinh thường.

Có người hỏi tiếp:

“Tổng giám đốc Ân, anh có đối tượng kết hôn chưa vậy?”

“Chưa.”

Giọng nói quen thuộc vang lên.

“Vậy anh có đang yêu ai không ạ?”

“Cũng không.”

“Hình như anh chưa từng hẹn hò bao giờ luôn nhỉ?”

“Thật á? Vậy ra anh vẫn còn là...”

Người đang nói chợt dừng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt Ân Bá Duật.

May sao, anh không tức giận.

Mạnh Duy Nguyệt lập tức thân mật lên tiếng thay:

“Đúng rồi đấy, anh ấy vẫn thế. Toàn tâm toàn ý cho công việc, lấy đâu ra thời gian yêu đương chứ? Mấy người đừng rắc muối vào vết thương của dân FA nữa~”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com