"Thật là, chịu thua cậu rồi!" Chủ nhân của chú chó Shiba Inu không lay chuyển được con ch.ó bướng bỉnh nhà mình, cuối cùng đành bế nó lên.
"Tổ tông, tôi bế ngài về nhà được chưa!"
"Gâu!"
Một người một chó dần dần đi xa.
"Ha ha ha ha!" Lục Kiêu cười to hơn.
Sự trùng hợp này khiến tôi cảm thấy khó chịu vô cùng.
Đặc biệt là khi thấy anh đi tới đưa tay ra, tôi cảnh giác nói: "Làm gì vậy?"
Lục Kiêu khẽ cười: "Cần tôi bế cậu về nhà không, cún con?"
Bị anh nhìn từ trên cao xuống như vậy, tôi thấy hơi nóng.
Có lẽ là vì vừa vận động xong, tôi thấy hôm nay cũng không lạnh lắm, mặt nóng bừng, nhỏ giọng nói: "Không cần đâu."
Tôi đâu phải cún con, cho dù là chó, tôi cũng là chó bảo vệ oai phong lẫm liệt được chứ!
Thấy tôi vẫn đang ngồi xổm, Lục Kiêu liền dùng khăn quàng cổ buộc vào cổ tay tôi.
Tôi chớp chớp mắt, cổ tay siết chặt, anh hơi dùng sức, tôi liền đứng dậy.
Anh nắm lấy chiếc khăn đang buộc ở cổ tay tôi, giọng điệu hiếm khi dịu dàng: "Đi thôi, đi ăn sáng."
Lâm Liên luôn cảm thấy tư thế này càng thêm ngượng ngùng. Mắt thấy người đến chạy bộ buổi sáng ngày càng đông, cô cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của chiếc khăn quàng cổ, nhưng phát hiện càng vùng vẫy, nút thắt càng siết chặt hơn.
Lục Kiêu vẫn thong dong, đợi đến khi cổ tay cô sắp bị siết đến hằn đỏ mới đưa tay ra cởi trói cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -