Anh chạy một bước, tôi phải chạy ba bước mới đuổi kịp.
"Cố lên."
"Còn 100 mét nữa."
"Chạy xong chúng ta cùng đi ăn sáng."
Trong những lời động viên của Lục Kiêu, tôi hoàn toàn lạc lối, một hơi chạy hết hai vòng.
Ngay khi tôi cảm thấy Lục Kiêu thật dịu dàng, thì nghe thấy bên kia hàng rào vang lên tiếng động viên hết lần này đến lần khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Bảo bối giỏi lắm!"
"Đúng rồi đúng rồi, cứ đi tiếp như vậy."
"Hôm nay ra ngoài đã đi vệ sinh rồi, bảo bối thật là giỏi!"
Tôi im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài hàng rào, một nam sinh đang dắt chó đi dạo, nói đủ lời ngon ngọt với một chú chó Shiba Inu, thực hiện phương pháp giáo dục khích lệ.
Tôi nhìn dây dắt chó, rồi lại nhìn chiếc khăn quàng cổ nối liền tôi và Lục Kiêu.
Tôi: "..."
Tôi chợt hiểu ra, Lục Kiêu đang dắt tôi đi dạo như dắt chó vậy!