Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 95



Lúc đầu, Châu Mạt thường xuyên tới Mộc Bản để họp hành, huấn luyện. Nhưng sau khi Tạ Xiễn trở thành cổ đông của Mộc Bản, cô bắt đầu ít lui tới, hầu hết mọi việc đều do Thành Anh xử lý. Mà Thành Anh thì làm rất tốt, đặc biệt với công ty từng dang tay chào đón cô ngay từ lần đầu tiên.

Cô chỉ biết Trần Du Tây là người của Mộc Bản, còn những người khác thì không rõ.

Nếu không phải người phụ trách nói, cô cũng chẳng hay biết chương trình lần này còn có hai nữ diễn viên trẻ xuất thân từ Mộc Bản.

Cô liếc nhìn Thành Anh, người kia lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”

Châu Mạt nhướn mày, không truy hỏi thêm, khoác áo khoác dài rồi cùng Thành Anh rời đi.

Hậu trường vô cùng hỗn loạn, người đông như nêm.

Châu Mạt vừa bước vào.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cô, rồi tự động dạt sang hai bên nhường đường. Trên ghế sofa khu nghỉ ngơi của hậu trường, hai nữ diễn viên trẻ mặc phục trang màu hồng, má phồng lên vì sưng tấy, một người còn có vết tím bầm rõ ràng trên trán, nổi bật trên gương mặt trắng trẻo.

Biết Châu Mạt tới, hai người họ lập tức ngẩng đầu, đôi mắt vốn đã đỏ hoe giờ càng ngấn nước, nhìn thật tội nghiệp.

“Châu… bà chủ.” Dù không quen thân, cả hai lại gọi cô với vẻ thân mật như thể gặp được chỗ dựa lớn nhất.

Châu Mạt nhíu mày nhìn họ một lúc, rồi bước lên, nâng cằm từng người lên quan sát kỹ.

Ra là thế.

Phải mạnh tay thế nào mới đánh ra nông nỗi này chứ?

Cô buông tay, đứng thẳng dậy, ánh mắt quét sang bên cạnh. Đỗ Liên Tây khoanh tay trước ngực, dù sai rành rành, gương mặt vẫn ngạo mạn, như thể những vết thương trên mặt hai diễn viên kia không phải do cô ta gây ra…

“Chuyện gì mà khiến Đỗ tiểu thư phải đích thân ra tay thế?” Châu Mạt bước chậm đến trước mặt Đỗ Liên Tây, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy hàm ý.

Đỗ Liên Tây không nói một lời, dường như khinh thường việc mở miệng, nhưng thực ra đầu ngón tay đã bấu chặt vào da thịt. Cô ta có người trong Mộc Bản, dạo gần đây Tạ Xiễn vừa chuyển nhượng công ty truyền thông dưới trướng cho Châu Mạt, lại nhớ đến vụ hạ thuốc và thành tích lần quay vừa rồi của cô, mọi chuyện ván đã đóng thuyền, trong lòng càng thêm tức tối. Cảnh quay cuối cùng, cô ta không giữ được bình tĩnh, lại đụng trúng hai diễn viên của Mộc Bản.

Vậy là…

Không kìm được mà nhân lúc quay phim ra tay thật.

Bên cạnh, quản lý của Đỗ Liên Tây vội vàng bước lên nói với Châu Mạt: “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ, chi phí chữa trị chúng tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Còn về kết quả, lần này hai bạn diễn viên nhỏ cũng đạt được thành tích rất tốt.”

Châu Mạt không buồn liếc quản lý lấy một cái. Đỗ Liên Tây không muốn mở miệng đúng không, vậy thì cô ra hiệu gọi người phụ trách: “Phân đoạn này đừng cắt, cứ phát sóng thẳng đi, cho fan cả nước thấy tay cô Đỗ Liên Tây này ác đến mức nào…”

“Châu Mạt, cô…” Quản lý lo lắng, “Chúng tôi thực sự có thành ý giải quyết chuyện này.”

“Thành ý?” Châu Mạt cười lạnh, “Bây giờ, chúng tôi không cần chút thành ý nào của các người. E là cô chưa hiểu rõ…”

Thành Anh vốn đã không ưa Đỗ Liên Tây từ lâu, liền tiếp lời: “Chương trình này cũng được công ty chúng tôi tài trợ.”

Quản lý càng hoảng hốt, lập tức níu lấy tay Đỗ Liên Tây, giục: “Nói gì đi chứ, người ta cần thái độ của cô kìa.”

“Không cần.” Châu Mạt xua tay.

Cô thừa hiểu ý tứ của Đỗ Liên Tây, kiểu kiêu hãnh của một tiểu thư danh giá, từ trước đến nay vẫn vậy. Dù là khi ở [Mong anh] hay ở đây, Đỗ Liên Tây lúc nào cũng tự cho mình cao quý hơn người. Nếu đã dám ra tay, thì cứ để cô ta không còn đường sống trong giới nữa.

“Khoác long bào là tưởng mình là thái tử thật à.” Đỗ Liên Tây lạnh lùng buông một câu.

Tay Châu Mạt khựng lại giữa không trung, giây lát sau cô nghiêng đầu, cười lạnh: “Ồ?”

Nói xong câu đó, Châu Mạt bảo Thành Anh chuẩn bị xe, đưa hai diễn viên bị thương tới bệnh viện. Sau đó, cô cùng Thành Anh rời khỏi hậu trường, vừa đi được một đoạn thì phía sau, Đỗ Liên Tây lập tức bảo quản lý im lặng, quản lý của cô ta bất lực đuổi theo, cầu xin Châu Mạt xử lý riêng…

Châu Mạt không đáp một lời.

Thành Anh nhanh tay đóng cửa lại.

Chưa đầy hai tiếng sau, video gốc cảnh Đỗ Liên Tây “diễn quá đà” rồi ra tay thật với hai diễn viên trẻ được đưa thẳng lên hot search, hoàn toàn không có dấu hiệu báo trước, mà là dùng tiền để đẩy lên.

Cuối video, một tài khoản còn đính kèm đoạn bình luận: Đỗ Liên Tây từ chối chi trả viện phí cho hai diễn viên trẻ, thậm chí không chịu nhận sai, còn nhục mạ Châu Mạt. Thật chẳng khác gì người điên, hoàn toàn không có chút giáo dưỡng nào của tiểu thư danh giá…

“Wtf? Chuyện gì vậy?”

“Hình tượng đổ sập thế này sao?”

“Vẫn còn nằm trên hot search đấy, trời ơi.”

“Mấy người từng bảo Đỗ Liên Tây hơn Châu Mạt cả trăm lần, giờ thấy sao?”

“Tôi chỉ cần xem video cũng đủ biết Đỗ Liên Tây ra tay ác thế nào, người như vậy xứng làm minh tinh à? Hay, tiểu thư kiểu đó đáng để các người theo đuổi à?”

Từ trước đến nay, Đỗ Liên Tây vốn dựa vào hậu thuẫn gia đình, fan cũng lấy làm kiêu hãnh về thân phận của cô ta, cho rằng thỉnh thoảng nổi cáu một chút cũng dễ thương. Nhưng giờ, mọi niềm kiêu hãnh đều bị tát thẳng vào mặt. Fan bối rối, công ty của Đỗ Liên Tây bỏ tiền gỡ hot search, nhưng không sao gỡ được.

Cả mạng xã hội dậy sóng.

Còn phía Châu Mạt thì lại hoàn thành trọn vẹn đoạn diễn mù kinh điển, nhận được toàn điểm A, đồng thời giành được tư cách làm giám khảo.

Trong cuộc tuyển chọn này, người đạt vị trí thứ hai là Đỗ Liên Tây lại vắng mặt. Tuy cô ta không đến, nhưng quản lý vẫn có mặt, vừa thấy Châu Mạt bước xuống sân khấu liền vội vàng chạy đến, cầu xin chừa cho một con đường lui.

Châu Mạt không nói gì.

Đúng lúc ấy, điện thoại cô reo lên, là Tạ Xiễn gọi.

Cô nghe máy: “Alo.”

Giọng Tạ Xiễn trầm thấp vang lên: “Anh còn một ít tin, bà chủ có muốn không?”

Hai chữ “bà chủ” khiến Châu Mạt hơi khựng lại, cô bĩu môi: “Tin gì?”

Tạ Xiễn không đáp, chỉ cười: “Đã ngứa mắt thì cứ để cô ta biến mất đi là xong.”

Nói xong, anh cúp máy.

Châu Mạt cau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, tên đàn ông khốn kiếp này lại định giở trò gì đây?

Cô và Thành Anh rời khỏi đài truyền hình.

Hot search lại có thêm một mục mới: #ĐỗLiênTây hạ thuốc#.

Châu Mạt mở Weibo ra xem, khẽ tặc lưỡi một tiếng, đủ ác thật.

Về đến nhà, ông nội Tạ và Tạ Xiễn đã trở về, chỉ có Trần Tố Duyên và Châu Toàn là còn ở nhà bạn, chưa thấy về. Tạ Xiễn đang ngồi ở phòng khách tầng ba hút thuốc, ngón tay lướt trên chiếc iPad. Châu Mạt lặng lẽ đi tới từ phía sau, vòng tay ôm lấy cổ anh.

Tạ Xiễn khựng lại, theo phản xạ định dập điếu thuốc.

Châu Mạt giữ lấy tay anh: “Đừng mà, em thấy rồi, còn một chút nữa thôi, hút nốt đi.”

Người đàn ông dừng lại một giây, rồi ngậm điếu thuốc nơi khóe môi, thực sự tiếp tục hút, một tay kia ôm lấy eo Châu Mạt, kéo cô vào lòng.

Cô ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, anh ngậm thuốc, dựa vào sofa, đưa tay nắm lấy cằm cô: “Xem gì thế?”

Châu Mạt mỉm cười: “Hôm nay Tạ Tổng anh hùng cứu mỹ nhân.”

Tạ Xiễn nhướng mày, hờ hững hỏi lại: “Anh hùng cứu mỹ nhân chỗ nào?”

“Hai cô diễn viên nhỏ đó, ai cũng xinh.” Cô nghĩ đến khuôn mặt hai người đó, đúng là rất đẹp. 

Tạ Xiễn ậm ừ lười biếng, “Nhưng bà chủ của họ còn đẹp hơn.”

Châu Mạt bật cười, nghiêng người hôn lên khóe môi anh một cái. Tạ Xiễn hé mắt nhìn cô, để yên cho cô hôn, không đáp lại, chỉ là rất lâu sau…

Giọng anh trầm xuống: “Tất cả những cái gai đều đã nhổ xong, em thấy vui chứ?”

Tất cả những cái gai?

Châu Mạt ngẩn ra một thoáng, rồi mới phản ứng được, là đang nói đến Đỗ Liên Tây? Cô ta… từng là cái gai trong lòng cô sao? Có thể từng là, nhưng…

Cô cười nhẹ, lại nghiêng người hôn lên khóe môi anh. Tạ Xiễn đưa đầu lưỡi khẽ chạm, giây tiếp theo liền quấn lấy cô, hôn sâu đầy mãnh liệt.

Châu Mạt nghĩ thầm.

Không.

Đỗ Liên Tây không phải là cái gai sắc nhất.

Một vài người khác mới là.

Mặt cô đỏ bừng, kéo tay anh xuống.

Ý bảo anh đừng làm bậy.

Đây đang là phòng khách tầng ba đấy.

*

Tập thứ mười của [Diễn Viên Tu Luyện], Châu Mạt trở thành giám khảo, cô dậy rất sớm để tới đài truyền hình. Giám khảo có phòng nghỉ riêng, vừa bước vào, cô đã gặp Lưu Hải Sinh, Chu Vận và Vu Mộc, ba giám khảo kỳ cựu đang xem bảng phân cảnh.

Thấy Châu Mạt vào, họ dừng lại đôi chút.

Châu Mạt lễ phép chào từng người, đặt túi xuống. Ba thầy cô liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười gật đầu đáp lại. Lưu Hải Sinh hỏi: “Châu Mạt có định phát triển sang điện ảnh không?”

“Có ạ, nếu sau này có cơ hội thì em sẽ thử.” Mười mấy tập tiếp theo sẽ phải làm việc chung với các thầy cô, nên cô luôn giữ thái độ tôn trọng và khiêm nhường.

Tuy nhiên, Chu Vận và Vu Mộc lại không nhẹ nhõm đến vậy, cách xử lý của Châu Mạt trong vụ việc với Đỗ Liên Tây quá dứt khoát và sạch sẽ. Sáng nay, họ còn gặp quản lý của Đỗ Liên Tây, người kia trông rất tiều tụy, đến xin phép nghỉ với người phụ trách đài.

Nhưng họ thừa biết, Đỗ Liên Tây sẽ không còn xuất hiện ở đài truyền hình này nữa, chương trình của cô ta đã dừng lại ở tập chín. Điều này chứng tỏ Châu Mạt quá bản lĩnh, họ không hiểu rõ giới hạn của cô là gì, vì thế trong lòng đều có chút dè chừng.

Tự nhiên cũng không còn cảm giác đối xử như với học trò nữa.

Lưu Hải Sinh thì vẫn khá thoải mái, ở đẳng cấp của ông, điều quan tâm hơn cả là diễn xuất, nên ông chủ động bắt chuyện với cô. Hai người nói chuyện một lúc, Châu Mạt để ý mãi mà không thấy Giang Dị xuất hiện, cô tò mò hỏi: “Thầy Giang chưa đến sao?”

Câu này Lưu Hải Sinh không tiện trả lời.

Chu Vận chủ động nói: “Ha ha, không biết, cô đoán xem.”

Châu Mạt dừng một chút, mỉm cười: “Cô Chu, cô đang giấu điều gì đấy à?”

Vu Mộc bên cạnh cũng mỉm cười, hai cô giáo bắt đầu trò chuyện với nhau, Châu Mạt không thân thiết lắm nên cũng không tiện hỏi thêm.

Không lâu sau, người phụ trách bước vào thông báo: đến giờ ghi hình.

Ba thầy cô ra trước, Châu Mạt đi sau. Cô đứng chờ ở hậu trường, tới khi MC gọi tên, cô mới bước lên sân khấu. Hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy đen bó sát, trông rất gọn gàng, dứt khoát. MC cười nói vài câu với cô, sau đó giới thiệu: “Mời giám khảo mới của chúng ta vào vị trí.”

Khán giả phía dưới đã có người cầm bảng cổ vũ Châu Mạt.

Cô cúi chào khán giả, rồi cúi chào các thầy cô, dưới ánh mắt tươi cười của họ, bước lên bục giám khảo, ngồi xuống vị trí thứ năm. Nhưng bên cạnh cô vẫn còn trống một ghế.

Lúc này.

MC cười nói: “Có cảm thấy thiếu một người không?”

Khán giả đồng thanh: “Có!”

“Hôm nay thầy Giang bận việc, chúng tôi đã mời một người khác tới thay. Xin mời thầy Tiêu…”

“Woa????????”

“Á á á thầy Tiêu….”

Châu Mạt cũng ngẩn ra một thoáng.

Rồi bật cười, cũng đúng thôi, ngoài Tiêu Chân ra, còn ai xứng đáng ngồi vào chỗ này nữa chứ. Tiêu Chân mặc áo sơ mi đen và quần dài, bước lên sân khấu.

Tiếng hét vang dội cả trường quay.

Ba năm qua, Tiêu Chân là người mà mời cũng không nổi, vậy mà hôm nay lại thực sự đến. Bảo sao mọi người không phấn khích, chương trình không sôi động cho được?

Cả trường quay bùng nổ, vậy là đúng rồi.

*

Còn ở Kim Đô.

Vu Quyền đã do dự rất lâu, chờ rất lâu, cuối cùng mới gửi một tài liệu cập nhật gấp cho Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn vừa kết thúc cuộc họp ở chi nhánh, khi mở được tài liệu thì đã là hai tiếng sau. Anh vừa mở ra đã thấy tên Tiêu Chân nằm trong danh sách giám khảo của [Diễn Viên Tu Luyện].

Anh cầm điếu thuốc, cầm điện thoại lên, nhấn ghi âm, giọng lạnh tanh: “Vu Quyền, cậu chết chắc rồi.”

Vu Quyền không còn gì để mất.

Thấy chưa.

Anh biết ngay mà, sẽ rất thê thảm.

Tại sao chương trình lại có thể tự tiện quyết định như vậy chứ…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com