Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 94



Châu Toàn rõ ràng là quen biết với Tiêu Chân. Anh đứng dậy, mỉm cười nói: “Vừa làm xong à?”

“Ừ.” Vừa ghi hình xong chương trình ở Hải Thị, Tiêu Chân chỉnh lại cổ áo, ánh mắt lướt nhẹ qua Châu Mạt đang tựa trong lòng Tạ Xiễn.

“Chúc mừng năm mới, thầy Tiêu.” Bắt gặp ánh nhìn của anh, Châu Mạt mỉm cười đáp lời.

 Vừa nói xong, vòng eo cô bị siết chặt hơn, cô khẽ nhíu mày, liếc nhìn Tạ Xiễn.

Châu Toàn bước ra khỏi cửa, đến bên xe, cúi người trò chuyện cùng Tiêu Chân. Trong sân không có ai là fan cuồng, nên dù một ngôi sao lớn xuất hiện trước cửa nhà, mọi người cũng không quá ngạc nhiên. Thành Anh chỉ đơn giản là ghen tị vì Tiêu Chân cũng sống ở đây. Châu Toàn hỏi: “Vào nhà ngồi một lát chứ?”

Từ góc độ này, Tiêu Chân có thể nhìn thấy Châu Mạt đang ngẩng đầu nói chuyện với Tạ Xiễn, vhiếc cổ trắng ngần, nụ cười rạng rỡ, trông thật vui vẻ.

Tiêu Chân thu ánh mắt lại, che giấu hết mọi cảm xúc trong đáy mắt. Có những tình cảm vốn dĩ không được phép tồn tại. Anh mỉm cười với Châu Toàn: “Thôi, tôi về luôn.”

Khoảng cách quá gần.

Châu Toàn nhìn thấu ánh mắt của Tiêu Chân.

Anh hơi nhướng mày, không nói gì thêm, chỉ gật đầu: “Về nhé, khi nào rảnh ghé chơi. Chúc mừng năm mới.”

“Ừ, chúc mừng năm mới.” Tiêu Chân gõ nhẹ đầu ngón tay lên lưng ghế.

Tài xế nhận lệnh, khởi động xe. Châu Toàn đứng thẳng dậy, xe từ từ lăn bánh.

Nhìn theo chiếc xe rời đi, Châu Toàn quay người trở lại sân, vừa đúng lúc bắt gặp cảnh Tạ Xiễn cúi đầu hôn nhẹ lên môi Châu Mạt, còn Châu Mạt thì đang nắm tai anh, khẽ véo…

Hai người họ thân thiết đến mức khiến người ta phải nheo mắt ngắm nhìn. Châu Toàn nheo mắt lại, rồi lên tiếng: “Mạt Mạt, trước đây bộ Ung Tình Châu Ngọc là con đóng với Tiêu Chân đúng không?”

Châu Mạt ngẩng đầu khỏi lòng Tạ Xiễn, khựng lại một chút rồi đáp: “Vâng ạ.”

Ánh mắt Châu Toàn chuyển sang nhìn thẳng Tạ Xiễn, cố tình nói: “Diễn tốt đấy, mấy cảnh đó cũng rất xuất sắc…”

Tạ Xiễn mặt đen sì lại.

Bố vợ đúng là quá đáng.

Anh “tặc” một tiếng: “Có ba cảnh thôi, còn lại là dùng diễn viên đóng thế.”

Châu Toàn: “……”

Ồ.

*

Chương trình giao thừa cuối cùng là khoảnh khắc đếm ngược được mọi người mong chờ nhất. “Năm, bốn, ba, hai, một – Chúc mừng năm mới!” vừa vang lên, Châu Mạt liền quay người ôm chặt lấy cổ Tạ Xiễn, hô to: “Chúc mừng năm mới!!!”

Tạ Xiễn đặt tay lưng chừng trên eo cô, đỡ lấy cô, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười: “Chúc mừng năm mới.”

“Aaa vui quá đi mất!” Châu Mạt khẽ lắc người, rồi lại rúc vào lòng anh. Tối nay anh miễn cưỡng khoác một chiếc áo khoác, cổ áo hơi cứng, Châu Mạt tựa cằm vào đó, ôm anh chặt hơn. Niềm vui của cô, chỉ mình anh hiểu…

Tạ Xiễn nghiêng đầu, hôn lên thái dương cô.

Anh hiểu.

Ở nơi này, họ đã có tất cả. Không còn đau khổ, không còn cố chấp, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Châu Mạt rời khỏi vòng tay anh, vòng qua bên kia, ôm lấy ông nội Tạ.

“Chúc mừng năm mới, ông nội!”

Ôm lấy Trần Tố Duyên.

“Chúc mừng năm mới, mẹ!”

Ôm lấy Châu Toàn.

“Chúc mừng năm mới, bố!”

Ôm lấy Thành Anh.

“Chúc mừng năm mới, chị Thành!”

Ôm lấy Châu Lệnh.

“Chúc mừng năm mới, chú nhỏ!”

“Ha ha chúc mừng năm mới, cháu gái của chú…” Niềm vui của Châu Lệnh còn chưa lan tỏa hết thì Tạ Xiễn đã kéo phắt Châu Mạt khỏi vòng tay anh. Tạ Xiễn mỉm cười với Châu Lệnh: “Chú nhỏ, chúc mừng năm mới.”

Hai tay Châu Lệnh trống không, ôm phải không khí, gió lạnh lùa qua, một giây sau, anh hét lớn: “Ai là chú nhỏ của cậu?! Trả cháu gái tôi lại đây!”

“Còn lâu.” Tạ Xiễn ôm Châu Mạt đi mất. 

Cô giãy giụa.

Những người còn lại bật cười lớn.

Tiếng cười lan sang cả căn nhà bên cạnh. Có người từ trong sân ngó đầu ra: “Nhà mọi người vui thế ạ?”

Là một nhóc chừng mười tuổi.

Đứng đó, khoác áo hoodie.

Châu Lệnh cười đáp: “Ừ, đúng thế.”

Cậu thiếu niên “tặc” một tiếng: “Cháu thì không vui.”

“Sao vậy?” Châu Lệnh hỏi.

Cậu không trả lời, quay lưng đi vào, tiện tay đóng sập cửa lại.

Tiếng cửa vang lớn, bên trong tối om. Châu Mạt nhướng mày, nhưng Tạ Xiễn không tò mò như cô, anh bế cô vào nhà, lên lầu.

Ở khúc ngoặt cầu thang, anh ép Châu Mạt vào tường, cúi đầu hôn cô.

Châu Mạt vòng tay ôm cổ anh, nhón chân đáp lại nụ hôn.

*

Hôm sau là mùng một Tết.

Châu Mạt không thể ngủ nướng, hôm nay cô còn phải ghi hình chương trình. Cô trở mình dậy, ngồi bên giường mặc quần áo, Tạ Xiễn từ phía sau áp sát lại, vòng tay ôm lấy cô: “Bận hơn cả ông chủ là anh rồi đấy?”

Châu Mạt bĩu môi: “Anh là ông chủ, em vẫn chỉ là nhân viên của anh thôi mà.”

Hiện tại Mộc Bản là công ty của Tạ Xiễn, cô đúng là nhân viên dưới quyền anh, nói vậy cũng chẳng sai. Tạ Xiễn bật cười: “Hay là… em làm bà chủ, anh làm nhân viên nhé?”

Châu Mạt “phì” một tiếng: “Em làm kiểu gì?”

“Làm thế này này.” Vừa nói, anh mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ dày, ném lên giường.

Châu Mạt tiến lại gần, lấy tài liệu trong đó ra.

Tất cả giấy tờ rơi xuống: là bản chuyển nhượng cổ phần, còn có một bản thư mời.

Trong thư mời ghi rõ mời Tạ Xiễn đảm nhiệm vị trí CEO của Công ty TNHH Văn hóa Giải trí Cao Đằng, mức lương: 0 đồng…

Nếu công ty làm ăn tốt, sẽ được Châu Mạt “trả thù lao bằng cơ thể”; nếu công ty làm ăn kém, vẫn “trả thù lao bằng cơ thể”…

“Bản… bản thư mời này ai soạn thế?” Khóe miệng Châu Mạt co giật. Trả thù lao bằng cơ thể là sao? Dù công ty có lãi hay lỗ thì cô, người làm chủ này vẫn phải làm ấm giường cho Tạ Xiễn?

Tạ Xiễn vốn định nói là anh, nhưng nhìn vẻ mặt không vui lắm của Châu Mạt, anh dừng lại, rồi nói: “Là Vu Quyền.”

Vu Quyền hay đấy, Châu Mạt cầm điện thoại, lật tìm số WeChat của Vu Quyền, gửi thẳng một đoạn tin nhắn thoại: “Vu Quyền, anh cứ đợi đấy.”

Bên kia, Vu Quyền trở mình, thấy có tin nhắn, lại là của “bà chủ”, lập tức giật mình, vội vàng mở ra nghe.

Nghe xong đoạn thoại.

Anh ta ngơ ngác hồi lâu: “Tôi… đắc tội với bà chủ rồi à?”

Vãi thật?

Khi nào thế? Sao anh chẳng biết gì luôn!

Tài liệu vẫn còn nhiều, Châu Mạt không có thời gian xem hết, cô vội vàng mặc quần áo, vào phòng tắm rửa mặt, vừa bước vào, cô chần chừ, rồi quay lại.

Tạ Xiễn cũng vừa rời giường, đang kéo chiếc sơ mi từ trên giá xuống chuẩn bị mặc. Châu Mạt nhìn anh, một lúc lâu, rồi chạy lại ôm chặt lấy eo anh.

Tạ Xiễn cầm chiếc áo sơ mi, cúi đầu nhìn Châu Mạt trong lòng. Cô ngẩng đầu, hỏi: “Trong [Mong anh], anh cũng đưa công ty của anh cho em đúng không?”

Cô nhớ ra rồi.

“Ừ.” Tạ Xiễn đáp, rồi nói: “Hiện tại Cao Thịnh vẫn chưa thể đổi cổ đông, nên anh chuyển phần còn lại trước cho em…”

Mắt Châu Mạt hơi đỏ lên, giận dỗi nói: “Em tham tiền của anh à? Em chỉ tham… thân thể anh.”

Tạ Xiễn sững người, một lúc sau, anh nhướn mày: “Được thôi, tới đi, tùy em muốn gì, anh nằm im không động đậy…”

Châu Mạt bật cười “phụt” một tiếng, kiễng chân hôn anh.

Anh cúi đầu, cũng hôn lại cô.



Hai người xuống nhà hơi muộn, Thành Anh đang sốt ruột nhíu mày: “Nhanh lên nào, sáng sớm mà lề mề thế.”

“Vâng ạ.” Châu Mạt biết chị Thành đợi lâu rồi, sáng nay còn phải ghi hình nên vội ăn nhanh rồi theo chị rời đi. Hôm nay Tạ Xiễn không tiện đưa cô vì anh phải đưa ông nội đến gặp bạn cũ.



Đến đài truyền hình.

Trường quay đã bắt đầu, Châu Mạt vội vàng xin lỗi tổ biên tập rồi mới bốc thăm, sau khi rút thăm xong mới có thể thở phào. Dù vẫn là không khí Tết nhưng công việc đã bắt đầu trở lại. Trần Du Tây lần trước bỏ quyền nên bị tụt hạng khá nhiều, lần này cùng rút thăm với Châu Mạt, trong lòng thầm cầu xin đừng rơi vào chung nhóm với cô.

Châu Mạt thấy cô ấy lẩm bẩm khấn gì đó, không nhịn được cười.

Trần Du Tây đỏ mặt, nhanh tay rút một tấm thăm.

Cô ấy rút khá mạnh, chiếc hộp cũng bị rung lên. Châu Mạt nhịn cười, cũng rút một tấm. Nhưng Trần Du Tây không xem tấm thăm của mình, lại nhìn sang của Châu Mạt.

Châu Mạt mở thăm ra, thoải mái đưa cho cô ấy xem.

Là một cảnh kinh điển trong phim truyền hình: cảnh rơi xuống nước. Trần Du Tây xem xong lại hít một hơi sâu, trời ơi, lại là một cảnh khó nữa. Cô vội xem thăm của mình: một phân đoạn tranh đấu hậu cung trong phim cổ trang. Tốt quá rồi. Cô vui vẻ chạy đi.

Châu Mạt: “……”



Mấy ngày sau đó, Châu Mạt không còn gặp lại Đỗ Liên Tây hay Trần Du Tây nữa. Cô luân chuyển giữa các nhóm diễn viên. Với thực lực sẵn có, sau khi hoàn thành 9 tập, cô đạt danh hiệu A toàn tập. Nhiều diễn viên phải ngả mũ nể phục, còn trên mạng thì không cần nói cũng biết.

Fan cứng của Châu Mạt ngày càng đông, sô có cả siêu thoại riêng.

“Đã là fan của Mạt Mạt thì chỉ có nằm im hưởng sướng.”

“Đúng vậy, chẳng cần gào thét, cô ấy vẫn thắng. Người chiến thắng không cần phải cuồng loạn.”

“Hạnh phúc lắm. Mỗi lần đều lặng lẽ xem xong, rồi lại lặng lẽ hét lên. Không có cao trào gì, nhưng em chỉ chờ cô ấy trở thành giám khảo thôi. Muốn biết cảm giác ấy thế nào.”

Trong siêu thoại còn tập hợp vô số video ngắn của Châu Mạt, toàn là những phân cảnh cô diễn. Đỗ Liên Tây đứng thứ hai, thành tích cũng rất tốt. Nhưng khi Châu Mạt gặp cô ta ở trường quay, trong mắt Đỗ Liên Tây đã xuất hiện sự oán hận.

Rất rõ ràng.



Tập thứ mười, Châu Mạt bốc trúng một phân đoạn kinh điển trong phim điện ảnh về người mù. Cảnh này yêu cầu ba lần khóc, ba lần cười, cực kỳ thử thách khả năng diễn xuất. Trần Du Tây nhìn thấy thăm của Châu Mạt, sững sờ. Cô ta nhìn thăm của mình, là một nữ hiệp giả trai.

Tốt quá rồi.

Mỗi lần lá thăm của Châu Mạt đều làm cô ta hoảng hồn.

“Chị Mạt, tay chị… thật sự…”

Châu Mạt liếc nhìn cô ta: “Thật sự… gì?”

Trần Du Tây nghẹn một hồi: “Thật sự xui.”

Cảnh nào cũng khó, nhưng lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối, đúng là không phải người thường. Châu Mạt bật cười, đẩy cô ta một cái: “Đi đi, đừng cản tầm nhìn của chị.”

“Chị Mạt à, lần này… là trận cuối cùng rồi đó.” Trần Du Tây không đi, nhắc nhở cô: “Lấy được điểm lần này là chị có thể trở thành giám khảo rồi.”

Châu Mạt gật đầu: “Ừ, biết rồi.”

Với thành tích hiện tại, không ai vượt qua cô được nữa.

Đúng lúc ấy.

Thành Anh từ bên ngoài trở về, mang theo một bản chương trình mới, đưa cho Châu Mạt. Cô liếc nhìn qua, trong danh sách diễn viên mới…

Xuất hiện một cái tên: Tần Hồi.

Châu Mạt nheo mắt, nhìn chằm chằm cái tên đó rất lâu, rất lâu.

Bên ngoài lúc này cũng đang khá náo nhiệt, dường như có chuyện gì đó xảy ra. Ngay sau đó, cánh cửa được đẩy mở, người phụ trách tổ kế hoạch gọi lớn: “Cô Châu!”

Châu Mạt quay đầu lại.

Người đó ngập ngừng nói: “Cô… là bà chủ của Mộc Bản phải không?”

Châu Mạt chớp mắt: “Không phải.”

“Sao lại không phải? Vừa nãy tôi gọi điện, bên đó nói là phải tìm cô…”

Châu Mạt ngẩn ra, một lúc lâu sau mới lờ mờ nhớ ra: “Tôi… hình như là thật.”

Hình như.

Là thật?

Người phụ trách kia gần như không thể tin nổi, chuyện mình có phải là bà chủ hay không mà cũng không rõ? Châu Mạt lập tức ngắt lời: “Anh có việc gì thì nói thẳng đi.”

“À, cái này… hình như là chồng tôi cho tôi, tôi giờ mới nhớ ra.”

Cả căn phòng im bặt, mọi người đều sững người.

Ồ.

Hình như…

Họ vừa bị đánh úp bởi một màn khoe ân ái trong chớp nhoáng?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com