Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 91



Trong phòng khách, ông nội cùng Trần Tố Duyên nhìn cảnh tượng trước mắt, đều có phần ngỡ ngàng.

Chuyện gì thế này?

Châu Mạt ngả người vào sofa, nhướng mày đầy kiêu ngạo. Tạ Xiễn xắn tay áo đến khuỷu tay, lộ ra nửa cánh tay rắn rỏi, ánh mắt dừng lại nơi cô, vẻ mặt ngạo mạn ấy khiến anh không khỏi chú ý.

Không khí như chững lại trong chốc lát.

Trần Tố Duyên khẽ kéo nhẹ tay áo của Châu Mạt.

Cô không để tâm, vẫn kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

“Không yêu à?”

Ông nội đảo mắt nhìn Tạ Xiễn, không nói lời nào nhưng rõ ràng đang giục: “Nhanh lên…”

Tạ Xiễn nheo mắt lại, một lúc sau, anh đưa tay kéo lỏng cà vạt, cúi người nhặt lấy chiếc bàn giặt: “Đi thôi, lên lầu quỳ cho em xem.”

Nói rồi, anh nắm lấy cổ tay cô.

Châu Mạt bị anh kéo đứng dậy khỏi sofa, cùng nhau bước lên cầu thang. Hai bàn tay đan chặt lấy nhau, ấm áp dịu dàng. Cô nhìn anh, lại chợt nhớ đến trong [Mong anh], hai người chưa từng nắm tay thế này bao giờ, khẽ bật cười, nhưng rồi cố nhịn lại.

Không dừng bước, họ đi thẳng lên tầng ba.

Hiện tại tầng ba chỉ có một mình Châu Mạt ở. Rèm cửa kéo hờ, gió từ ban công lùa vào thổi phất phơ, vang lên tiếng vù vù. Cô kéo tay anh lại: “Ở đây đi.”

Tạ Xiễn liếc xuống phòng khách, như đang nghĩ đến điều gì đó, cuối cùng không nói gì mà bước vào phòng của Châu Mạt.

Cô theo sau, khẽ hỏi: “Sao không quỳ ở phòng khách?”

Tạ Xiễn đặt bàn giặt xuống, rồi quỳ gối rất nghiêm túc, nhướng mày đáp: “Không vì lý do gì cả, anh thích ở đây.”

Nói thế thôi, thật ra thì… làm sao quỳ ở phòng khách được?

Nếu bố vợ mà lên…

Chậc.

Châu Mạt ngồi bên mép giường, nhìn anh.

Người đàn ông ấy quỳ rất thẳng, áo sơ mi khoác hờ, trông có vẻ thấp đi một chút, nhưng khí chất vẫn áp đảo, điển trai không tả nổi. Ngày trước cô cũng mê chết cái gương mặt này mà. Chậc chậc. Cô lười biếng duỗi chân ra, lại nhích sát lại gần anh.

Tạ Xiễn ngẩng cằm: “Lại gần chút.”

“Không.” Cô vẫn đung đưa chân, bướng bỉnh.

Anh nheo mắt nhìn bộ dạng kiêu căng của cô.

Bất chợt anh hỏi: “Em muốn có biệt thự không?”

Cô hơi sững lại: “Sao tự dưng hỏi vậy?”

Anh khẽ cười: “Muốn mua tặng em.”

Người phụ nữ này, cái vẻ kiêu kỳ này, đáng yêu chết đi được.

Châu Mạt nhướn mày: “Không cần, em tự mua được.”

“Anh mua rồi.” Tạ Xiễn cong ngón tay ngoắc cô, “Lại đây, anh nói cho em biết anh mua ở đâu.”

Châu Mạt đặt chân xuống sàn, tiến lại gần anh: “Mua ở đâu?”

Tạ Xiễn giữ lấy cằm cô, cũng tiến sát đến gần, môi họ chạm vào nhau, khẽ ma sát. Anh mấp máy môi: “Ngay trong khu này, anh mất không ít công sức, đứng tên em luôn rồi.”

Cô ngây người.

Gì cơ?

Ngay tại đây á?

Chỗ này chẳng phải là khu không bán sao?

Còn chưa kịp nói gì, anh đã phủ môi lên môi cô, đầu lưỡi lướt nhẹ.

Châu Mạt đỏ bừng vành tai, nhắm mắt lại.

*

Khi Châu Toàn về đến nhà đã hơn mười một giờ, vừa kịp giờ ăn trưa. Vừa bước vào, ông nội Tạ và Trần Tố Duyên đang cúi đầu cắm hoa, trò chuyện khá vui vẻ. Ông đưa áo khoác cho A Mạn, châm một điếu xì gà, liếc nhìn giá treo quần áo.

Trên đó, là áo khoác của Châu Mạt và Tạ Xiễn.

Ông kẹp điếu xì gà, hỏi: “Châu Mạt với Tạ Xiễn về rồi à?”

Ông nội gật đầu: “Ừ, về rồi.”

“Hai người họ đâu?” Ông liếc lên lầu.

Ông nội cười cười đáp: “Trên lầu đấy, Tạ Xiễn không biết làm sai chuyện gì, đang quỳ trên bàn giặt.”

“Cái gì cơ?” Châu Toàn chưa kịp phản ứng, “Quỳ cái gì?”

Ông nội đặt cành hoa xuống, quay lại nói: “Bàn giặt, do Mạt Mạt bảo quỳ đấy.”

“Thật à?” Ánh mắt ông phức tạp, liếc nhìn điếu xì gà trong tay.

“Thật.”

Ông nội uống ngụm nước, “Cậu mở WeChat mà xem.”

Không rõ vì sao, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Châu Toàn cầm lấy điện thoại, mở WeChat, ứng dụng mà ông hiếm khi mở.

Nhóm chat gia đình được ghim trên đầu.

60 tin nhắn chưa đọc, tin mới nhất là do Châu Lệnh gửi, anh lướt lên xem.

Châu Mạt đã gửi một bức ảnh.

Trong ảnh là một người đang quỳ trên bàn giặt, đầu gối đặt rất ngay ngắn.

Ông nội bình luận dưới ảnh: “Tốt lắm.”

Ông nội lại nhắn: “Sao không chụp mặt?”

Châu Lệnh: “Đúng thế, sao không chụp mặt, không dám cho người ta thấy à?”

Châu Lệnh: “Chậc chậc, cái rãnh kia có đau không đấy? @Tạ Xiễn”

Ông nội: “Trông cũng đau thật, nhìn mà phát sợ.”

Châu Lệnh: “Ông nội nhớ đến quá khứ của mình à?”

Ông nội: “Không có! Tuyệt đối không có.”

Châu Lệnh: “Ồ ồ ồ ồ ồ?????”

Châu Toàn mở bức ảnh ra, chăm chú nhìn đi nhìn lại. Ông dập tắt điếu xì gà, xắn tay áo lên rồi hỏi: “Tố Duyên, cần anh giúp gì không?”

Trần Tố Duyên ngẩn người, tay vẫn cầm một bông hồng: “Anh muốn giúp á?”

Cắm hoa ư?

Ông… trông có vẻ tâm trạng đang rất tốt thì phải.

Châu Toàn nói: “Để anh làm.”

Ông liền cầm lấy kéo, bắt tay vào cắm hoa.

Trần Tố Duyên: “……”

Ông thật sự đang rất vui, bà chắc chắn rồi.

*

Bữa trưa hôm đó diễn ra rất êm đềm, đến khi ăn xong Châu Mạt mới chậm rãi phát hiện ra điều gì đó. Cô dìu ông nội Tạ ngồi xuống sofa, ngập ngừng hỏi: “Ông ơi, ông có thấy bố con hôm nay tâm trạng tốt bất thường không?”

Ông nội Tạ: “Có chứ, ông cũng nhận ra.”

Trần Tố Duyên cũng chen vào: “Ừ, mẹ cũng thấy thế.”

Châu Mạt nghi hoặc: “Lạ thật đấy, có chuyện gì vui đến vậy sao?”

Ông nội Tạ thầm nghĩ, ngốc ơi, chồng cháu bị dằn mặt thì bố cháu mới vui được chứ…

Hiểu chưa?

Buổi chiều, Tạ Xiễn và Châu Toàn lên tầng xử lý công việc. Châu Mạt ở lại cùng ông nội Tạ, Trần Tố Duyên và A Mạn cùng nhau trang hoàng nhà cửa.

Tết sắp đến rồi, mấy hôm nay A Mạn đã mua sắm đầy đủ đồ Tết. Giờ chỉ còn việc cắm hoa, chuẩn bị lì xì và treo lên cây quất ở sân vườn.

Bốn người bận rộn chuẩn bị, ai nấy đều cảm thấy trọn vẹn. Ông nội Tạ nói ông rất thích cuộc sống như thế này. Ở thị trấn Hạnh Lâm, thân phận ông quá nổi bật, lúc nào cũng phải giữ dáng vẻ nghiêm trang, cơ bản chẳng bao giờ được tham gia việc bày biện đón Tết. Không giống ở đây, ông chẳng còn là một vị chỉ huy nào nữa, chỉ đơn giản là một người ông bình thường.

Châu Mạt vừa nghe vừa ôm lấy eo ông nội.

Ông cười hiền, vỗ nhẹ lên vai cô: “Con người mà, có được thì cũng phải có mất. Biết trân trọng cuộc sống hiện tại, chính là cách tốt nhất để sống trọn vẹn. Mọi sự đều là sắp đặt tốt nhất rồi…”

Mắt Châu Mạt đỏ hoe.

Đúng thế.

Tất cả đều là sắp đặt tốt nhất.

Cô khẽ gật đầu.

“Vâng… vâng…”

Tối đến, Tạ Xiễn và Châu Toàn cùng xuống nhà. Tâm trạng của Châu Toàn dường như vẫn rất vui, đến cả đuôi mắt cũng vương nét cười. Tạ Xiễn thì vừa gắp thức ăn cho Châu Mạt vừa lười biếng bóc tôm. Cô nhìn anh, trong lòng thầm nghĩ: Thật sự là sắp đặt tốt nhất…

Ăn xong, cả nhà như thường lệ ngồi quây quần trước ti vi xem [Diễn viên tu luyện]. Không ai hỏi Châu Mạt được giải gì, tất cả đều chăm chú theo dõi chương trình.

Trên màn hình, ống kính gần như chỉ xoay quanh Châu Mạt. Một mình cô hóa thân thành hai nhân vật, một bình thường, một ám ảnh. Hai người đối thoại với nhau, nhân vật mang bệnh chấp niệm kia mang gương mặt ấy, với biểu cảm ấy…

Âm nhạc càng khiến không khí trở nên…

Rất sâu lắng.

Sắc mặt Châu Toàn thay đổi.

Tạ Xiễn cũng không giấu nổi sự biến sắc.

Không khí trong phòng khách dần nặng nề hơn, ông nội Tạ đột nhiên vòng tay ôm lấy Châu Mạt, xót xa nói: “Mạt Mạt, Mạt Mạt…”

Cô bé năm đó, mười mấy tuổi, nài nỉ được gả cho Tạ Xiễn, cũng mang biểu cảm y hệt như vậy. Giờ phút này, ông nội Tạ mới chợt nhận ra…

Đứa trẻ này, đã từng chìm đắm trong cảm xúc như thế thật.

Châu Mạt nở nụ cười rạng rỡ với ông: “Ông ơi, cháu không sao, ông đừng lo.”

Nụ cười của cô rạng rỡ, tự nhiên.

Như thể nhân vật trong phim chẳng liên quan gì đến cô ngoài đời, nhưng những người yêu thương cô thì không thể nghĩ như vậy, Châu Toàn nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn đối diện với ánh mắt ấy, đôi mắt dài hẹp sâu không thấy đáy.

Một lúc lâu sau, Châu Toàn chỉ thẳng anh: “Ra đây.”

Tạ Xiễn đáp: “Không, con còn điều muốn nói với cô ấy.”

Nói xong, anh xắn tay áo, đột ngột đứng bật dậy, rồi quỳ một gối xuống trước mặt Châu Mạt. Anh xoay cổ tay, một chiếc hộp gấm màu xanh sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh…

Anh nhìn cô: “Anh chưa từng cầu hôn em, cũng chưa từng cho em một đám cưới đẹp. Lần này, anh muốn bù đắp.”

Châu Mạt sững người.

Cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày hôm nay.

Không.

Chưa từng nghĩ anh sẽ cầu hôn.

Một lễ cưới.

Càng chưa bao giờ dám mơ đến.

Châu Mạt: “…..”

Cả căn phòng như nín thở, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất.

Châu Toàn gần như không tin nổi vào mắt mình.

Cậu ta lấy đâu ra mặt mũi mà cầu hôn???

Một lúc lâu.

Ông nội Tạ khẽ đẩy Châu Mạt một cái, “Mạt Mạt.”

Cô bừng tỉnh, nhìn chiếc nhẫn kim cương, rồi nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt. Cô hơi nâng chân lên, ngón tay cũng khẽ động, có vẻ như muốn vươn tay ra.

Ngay lúc đó, sắc mặt Châu Toàn đen kịt lại: “Con thiếu nhẫn kim cương à? Muốn bao nhiêu bố mua cho cả rổ.”

Trong đầu ông không thể xóa được hình ảnh vừa rồi của Châu Mạt trên màn hình, cũng không thể quên cảm giác lúc nhìn thấy tấm bia mộ ấy.

Châu Mạt lập tức rụt tay lại, ngón tay ma sát liên tục trên tay vịn ghế sofa, day đi day lại, không ngừng.

Tạ Xiễn hơi nheo mắt lại, ngay sau đó, anh đặt chiếc hộp gấm lên bàn trà, chậm rãi đứng dậy, bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo sơ mi. Sau đó, anh bước thẳng tới trước mặt Châu Toàn, nói: “Bố, hay là bố đánh con một trận đi, con không đánh trả…”

Lời còn chưa dứt, một cú đấm đã giáng thẳng vào nửa bên mặt của Tạ Xiễn, anh không né tránh, khóe môi lập tức rướm máu. Châu Toàn chẳng cần khách sáo, cú tiếp theo nhắm thẳng vào bụng anh, khiến Tạ Xiễn khom người, cơn đau khiến anh khẽ nhíu mày. Châu Toàn không chần chừ, lại một cú nữa lao đến.

Cú đấm mang theo lực gió.

Tạ Xiễn vẫn không tránh né, để mặc cho ông đánh.

Anh chỉ thỉnh thoảng đưa tay lau khóe môi, nghiêng đầu nhìn Châu Toàn: “Đánh xong rồi, con vẫn là con rể của bố.”

Câu nói ấy khiến cú đấm tiếp theo của Châu Toàn suýt lệch hướng, tên khốn này, lại dùng lời nói để chọc tức ông.

Sắc mặt ông tối sầm, ngay giây tiếp theo càng đánh mạnh hơn, đánh tiếp đã rồi tính.

Trong [Mong anh] không có cơ hội, nhưng ở đây, anh có cả cơ hội lẫn danh phận. Bố vợ dạy dỗ con rể, danh chính ngôn thuận.

Mấy người còn lại trong phòng đều sửng sốt.

Sao lại nói đánh là đánh được luôn thế này?

Châu Mạt do dự định bước lên can ngăn, nhưng ông nội Tạ đã nhanh tay kéo cô lại, nói: “Đừng cản, bố con đang buồn, cứ để ông ấy trút giận một trận.”

Vừa nói, ông còn nhét cho cô một nắm hạt dưa.

Châu Mạt cầm lấy, ngẩn người nhìn đống hạt, lại cảm thấy… trông cũng ngon đấy chứ.

Ông nội Tạ lại bốc thêm một vốc to dúi cho Trần Tố Duyên, bà giật mình đón lấy, lúng túng không biết nên ăn hay không. Ông quay sang hỏi A Mạn: “Muốn không?”

A Mạn sao dám nhận, lập tức lắc đầu rồi chạy biến. Chủ nhà đang đánh nhau, bà mà còn đứng ăn hạt dưa thì chẳng phải muốn chết sớm sao, chạy mới là thượng sách!

Một cú đấm nữa giáng xuống, Tạ Xiễn lùi lại một bước, ngã dựa vào tay vịn ngay bên cạnh Châu Mạt. Cô lúc này đang nhấm nháp hạt dưa, ánh mắt của Tạ Xiễn vô tình chạm đúng vào ánh nhìn của cô.

Hai vợ chồng chạm mắt nhau.

Châu Mạt hơi rùng mình, nhằn vỏ hạt dưa ra, ngập ngừng hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Tạ Xiễn: “……”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com