“Hai mặt” là một cảnh phim kinh điển từng xuất hiện trong một tác phẩm điện ảnh nổi tiếng. Trong đó, nhân vật chính cầm một tấm gương, đối thoại với chính mình trong gương.
Một người phải đồng thời thể hiện hai nhân cách: một bản thân bình thường và một bản thân đầy ám ảnh, cố chấp. Những lời thoại giữa hai nhân cách cần được kết nối hoàn hảo, không để lộ bất kỳ kẽ hở nào, đòi hỏi diễn xuất phải vừa tinh tế vừa giàu cảm xúc.
Trước đây, diễn viên chính trong bộ phim này đã phải quay hơn hai mươi lần mới nắm bắt được cảm giác đó, và lần quay cuối cùng mới được chấp nhận.
Khi nhận được kịch bản, ánh mắt Châu Mạt cứ dừng mãi ở hai chữ “cố chấp”.
Trùng hợp đến vậy sao?
Cố chấp…
Trong [Mong anh], cô chính là như vậy.
Sau khi nhận được kịch bản, Trần Du Tây rời khỏi phòng hóa trang, đến tìm vài thầy cô có nhiều kinh nghiệm để hỏi thêm. Dù được đào tạo chính quy, nhưng cô đóng phim chưa nhiều, lần này đảm nhận vai diễn như thế quả thực là một thử thách không nhỏ…
Cô đến phòng nghỉ khác, ghé tai hỏi nhỏ trợ lý: “Châu Mạt, chị Châu có luyện không?”
Trợ lý ngập ngừng một chút rồi đáp: “Chị ấy lật sơ qua mấy trang kịch bản, rồi không đọc nữa.”
Trần Du Tây kinh ngạc: “Chị ấy không luyện à? Phân đoạn này khó đến thế mà…”
“Em không rõ nữa, chỉ thấy chị ấy nhắm mắt tựa vào ghế như đang nghỉ ngơi, cả kịch bản cũng chẳng động đến.” Trợ lý cũng tỏ vẻ bối rối.
Tự tin đến mức ấy sao?
Ngoài kia, hai nhóm diễn viên vừa quay xong, đúng lúc là Đỗ Liên Tây cùng một nữ diễn viên khác. Đỗ Liên Tây giành chiến thắng, được 2 A và 2 B. Tuy là người thắng cuộc, nhưng sắc mặt cô ta lại không mấy vui vẻ, khoác hờ chiếc khăn choàng, bước đi rất nhanh, khiến trợ lý theo sau suýt vấp ngã.
Vừa đến gần phòng hóa trang, cô đã nghe mấy trợ lý bàn tán về cảnh quay mà Châu Mạt rút được lần này…
“Châu Mạt chẳng xem kịch bản, lát nữa lên diễn kiểu gì chứ?”
“Ừ đúng đấy, làm gì mà tự tin thế không biết.”
“Tôi thấy có thể là cô ta nhìn một lần là nhớ, hoặc là căn bản diễn không nổi.”
“Ý là, lần trước thắng là do ăn may à? Trùng hợp diễn trúng điểm mạnh?”
“Còn gì nữa, lần này cô ta rút trúng cảnh gì cơ chứ… chậc chậc, là cảnh kinh điển nhất của điện ảnh đấy.”
Gương mặt Đỗ Liên Tây dịu lại đôi chút, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo cất tiếng hỏi: “Cô ấy rút trúng vai gì?”
Đám trợ lý đang xì xào bỗng im bặt, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô. Nhận ra là Đỗ Liên Tây, tất cả đều sững lại. Một người trong số đó chần chừ, đáp: “Là ‘Hai mặt’, bộ phim giành được giải thưởng lớn.”
Cả tổ chương trình đều biết mối quan hệ căng thẳng giữa Châu Mạt và Đỗ Liên Tây, nhất là từ tập đầu tiên, khí thế của hai người đã khiến ai cũng thấy rõ sự ganh đua gay gắt.
Vì thế, trợ lý kia vội vàng bổ sung: “Nhưng mà cô ấy không xem kịch bản gì cả.”
Đỗ Liên Tây không lên tiếng.
Trợ lý của cô ta lập tức bắt được điểm đó, nói thêm: “Tây Tây, ‘Hai mặt’ khó như vậy, cô ta… không thể may mắn được mãi đâu.”
Đỗ Liên Tây liếc trợ lý, nét mặt càng dịu lại, đẩy cửa bước vào trong, trợ lý nhanh chóng theo sau.
“Hai mặt…”
Ngay cả cô có diễn, cũng chưa chắc qua nổi.
Chưa từng trải qua những năm tháng đầy cố chấp như thế, thì sao có thể nắm bắt được cảm giác ấy.
Không xem kịch bản?
Hừm.
Chắc là diễn không nổi…
Lúc này nhìn lại kết quả của mình, hai A hai B, bỗng thấy cũng thuận mắt. Cảm giác chiến thắng cuối cùng cũng khiến cô ta thấy có chút vui mừng.
Trong hậu trường, những bàn tán xoay quanh cảnh “Hai mặt” của Châu Mạt ngày một nhiều. Thành Anh vừa quay một vòng bên ngoài về, nghe được không ít lời đàm tiếu. Vừa mở cửa bước vào, thấy Châu Mạt vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, cô lập tức cảm thấy lo lắng: “Em không đọc một chữ nào trong kịch bản thật à?”
Châu Mạt mở mắt, lúc này cô đã được trang điểm hoàn chỉnh, quần áo cũng đã thay xong.
Đôi mắt cô phủ một lớp sương mỏng: “Có đọc qua một chút.”
Giọng nói nhẹ bẫng, như không để tâm.
Thành Anh ngây người một lúc, tiến lại gần, cầm lấy kịch bản: “Hay là đọc thêm nữa đi?”
“Không cần đâu, bắt đầu rồi à?” Châu Mạt quay đầu nhìn ra cửa.
Thành Anh đưa kịch bản tới: “Ừ, sắp rồi, nhưng em đọc thêm chút nữa đi, hả? Cố đọc thêm chút…”
Em có biết “Hai mặt” là phim gì không, có biết bao nhiêu người ngoài kia đang bàn tán về em không, nói rằng với cảnh này không thể chỉ dựa vào vận may…
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, trợ lý tổ kế hoạch nhắc: “Cô Châu, đến lượt cô lên sân khấu rồi.”
Thành Anh thở dài một tiếng.
Chỉ còn biết ném kịch bản sang một bên, bước tới đỡ Châu Mạt, cô cầm khăn giấy, khẽ lau khóe mắt rồi đi về phía cửa.
*
Sau tập đầu tiên, khán giả bắt đầu có chút kỳ vọng đối với Châu Mạt, nhất là những khán giả đang ngồi dưới khán đài trường quay hôm nay, đều ngóng trông màn trình diễn của cô.
Tiếng nhạc vang lên.
Màn hình bắt đầu lăn.
[Hai mặt]
Diễn chính: Châu Mạt
Diễn chính: Trần Du Tây
Khi nhìn thấy hai chữ “Hai mặt”, mấy vị giám khảo đều không dám tin vào mắt mình, hàng ghế khán giả phía sau cũng đồng loạt xôn xao. Hai diễn viên chính bước lên sân khấu từ hai bên bậc thang.
Châu Mạt tiến tới giữa sân khấu, Trần Du Tây cũng bước tới đứng bên cạnh cô. Cả hai đều mặc cùng một kiểu trang phục, trang điểm giống nhau, chỉ là thần sắc hoàn toàn đối lập. Châu Mạt trông bình thản, ung dung.
Trần Du Tây rõ ràng rất căng thẳng, bàn tay nắm lại, các ngón tay siết chặt vào nhau.
Châu Mạt đứng gần, cảm nhận rõ sự căng cứng trong không khí, quay đầu liếc nhìn Trần Du Tây một cái: “Cô căng thẳng à?”
Trần Du Tây cũng quay sang liếc cô, ánh mắt như muốn nói: “Chị không căng thẳng chắc?”
Châu Mạt vẫn điềm nhiên: “Không có gì đáng để căng thẳng cả.”
Trần Du Tây không muốn tiếp lời cô nữa.
Âm nhạc lại vang lên, Châu Mạt và Trần Du Tây cùng quay người, mỗi người cầm một tấm gương màu đen làm đạo cụ. Họ đứng đối diện nhau ở trung tâm một hình xoáy khổng lồ, màn hình cùng hiệu ứng ánh sáng xoay chuyển, bối cảnh kinh điển của “Hai mặt” dần hiện ra.
Hai người như đang lạc bước vào một thế giới ảo mộng.
Tiếng nhạc lặng đi, một bản nhạc khác vang lên, ánh sáng phản chiếu lên màn hình tạo thành một tấm gương khổng lồ, thần sắc của hai diễn viên bắt đầu thay đổi.
Biểu cảm của Châu Mạt là vô cảm, nhưng ánh mắt lại lộ ra chút điên loạn.
Gương mặt Trần Du Tâycó phần cứng nhắc, cô cố gắng trợn to mắt, như thể đang nhập vai một người đầy ám ảnh và cố chấp, nhưng hiệu quả lại không như mong muốn, giống như một con rối gỗ bị giật dây.
Bởi vậy, cả giám khảo lẫn khán giả đều vô thức dồn ánh nhìn về phía Châu Mạt.
Dần dần, Châu Mạt bắt đầu mấp máy môi, tựa như đang muốn nói gì đó, nhưng tai nghe vẫn chưa phát ra âm thanh. Sau đó cô giơ tay, như muốn nắm giữ thứ gì, nhưng lại chỉ chạm vào khoảng không. Cô không dám tin, lắc đầu: “Đây là của tôi mà, rõ ràng là của tôi…”
Ngay sau đó, sắc mặt cô trở lại bình thường: “Không phải cô đâu, từ đầu đến cuối anh ấy đều không thuộc về cô. Cô phải nhìn cho rõ… Cô phải hiểu, anh ấy không phải của cô, đừng ép buộc nữa.”
“Vì sao tôi không thể? Tôi có thể mà. Anh ấy đã mỉm cười với tôi, đã cho tôi hy vọng…” Biểu cảm lại thay đổi, ánh mắt cô bỗng chốc hóa cuồng dại, chỉ có gương mặt vẫn vô hồn, thậm chí có phần áp sát, đầy đe dọa.
Âm nhạc trào dâng, rồi đột ngột lên tới cao trào. Giọng Châu Mạt cũng thay đổi sắc thái, cả khán phòng bị cuốn vào cảm xúc cô tạo ra, không ít người vô thức siết chặt tay vịn ghế.
Ngay lúc đó, Trần Du Tây cầm tấm gương ngồi phệt xuống đất.
Cô lắc đầu: “Không được, tôi nhận thua. Cô ấy quá mạnh.”
Nhưng lời cô nói không thể cắt ngang được dòng cảm xúc mà Châu Mạt đang đưa khán giả đến. Cô tiếp tục đẩy cao cảm xúc bằng lời thoại trong kịch bản, đưa mọi thứ lên đến đỉnh điểm. Tấm gương sau đó vỡ tan. Cả khán phòng rơi vào im lặng…
Châu Mạt đứng bất động hồi lâu, nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ dưới chân.
Thì ra.
Khi một người mang đầy sự cố chấp, tự ti và ích kỷ, thì trái tim cũng theo đó mà kiệt quệ. Nó bóp nghẹt lấy cảm xúc, khiến người ta hoang mang, bức bối, tất cả những cảm xúc tốt đẹp đều bị cuốn đi, chỉ còn sự mắc kẹt và không cách nào tự cứu lấy chính mình.
Cô trong [Mong anh] cũng như thế, chẳng có chút tự tin nào, nhưng lại cứ khư khư muốn nắm giữ. Chính vì vậy mà cô đã làm biết bao chuyện khiến người khác đau lòng, và cả bản thân cũng tổn thương theo. Cô chưa từng một lần ôm lấy ông nội Tạ, người đã luôn yêu thương cô, dù chỉ một lần, chưa từng…
“Bốp bốp bốp bốp bốp…”
“Á á á á á…”
Tiếng vỗ tay rộ lên sau lưng, vang lên như sóng dậy. Giang Dị cầm micro, mỉm cười: “Châu Mạt, đây chính là ‘Hai mặt’ thuộc về cô. Cô đã thể hiện một cảm xúc hoàn toàn khác biệt, gần như vượt qua cả kinh điển rồi.”
Các giám khảo bên cạnh cũng liên tục gật đầu tán thưởng.
Không chút do dự, bốn điểm A được trao ra cùng lúc.
Người dẫn chương trình cười nói: “Có thể mọi người chưa biết, nhưng ở hậu trường Châu Mạt thậm chí còn không đọc kịch bản.”
“Á á á? Thật ạ? Thật sự không đọc?”
“Không thể nào! Không đọc mà diễn tốt như vậy, thoại cũng nói chuẩn đến thế…”
Châu Mạt bất đắc dĩ nói: “Không, tôi có đọc.”
“Ha ha ha ha ha, MC nói đùa rồi.”
Châu Mạt lại bổ sung: “Nhưng tôi chỉ cần đọc một lần là nhớ hết…”
“Trời đất ơi, cô là yêu quái à?!”
*
Bước xuống sân khấu, trán và lưng Châu Mạt đầm đìa mồ hôi. Giữa mùa đông mà toát mồ hôi, chứng tỏ cô đã dốc toàn lực để diễn. Thành Anh vội vàng khoác áo lên người cô.
Trên đường về phòng hóa trang, không ít người khi nhìn thấy cô đều như thấy ma hiện hình.
Ai mà nghĩ được cô lại lợi hại đến thế.
Trần Du Tây thậm chí còn phải bỏ cuộc giữa chừng.
“Em về nhà luôn à?” Thành Anh đẩy cửa phòng hóa trang, hỏi.
Châu Mạt cười đáp: “Về nhà.”
Về nhà với ông nội và Trần Tố Duyên, cùng nhau chăm hoa, nuôi dưỡng tình cảm…
“Được.” Thành Anh gật đầu.
Từ hôm nay trở đi, cô sẽ không còn phải lo lắng thay cho Châu Mạt nữa, cô ấy thật sự quá giỏi. Ngay cả khi chỉ đứng sau sân khấu nhìn, cô cũng bị cuốn vào cảm xúc của Châu Mạt.
Tẩy trang, thay đồ xong, Châu Mạt vừa tô son vừa bước ra cửa. Vừa đến thang máy, cửa mở ra, cô thấy Tạ Xiễn tay cầm một ly cà phê, nhướng mày nhìn cô.
Anh cao lớn, thần thái có phần lười biếng.
Nhưng trong đầu Châu Mạt lại hiện lên hình ảnh Tạ Xiễn trong [Mong anh], người luôn siết eo cô, lạnh giọng hỏi: “Em bị sao vậy? Em làm đủ chưa?”
Hừm.
Cửa thang máy sắp đóng lại.
Tạ Xiễn đưa tay ngăn cửa, “Vào đi.”
Châu Mạt nhảy vào, lập tức ôm lấy cổ anh, treo người lên, “Này, uống cà phê à?”
Tạ Xiễn đứng vững, cúi đầu, đôi mắt dài khẽ híp lại: “Ừ. Mời em ly cà phê, em có nể mặt không?”
Một tay anh còn giữ cửa thang máy.
Một tay cầm ly cà phê, để mặc cô treo người lên người mình. Cô còn dùng đầu gối cọ nhẹ vào đầu gối anh, tay nắm chặt cổ áo sau lưng anh. “Nể, nể mặt tặng anh vài đồng.”
“Ngoan nào.” Châu Mạt dùng một tay nghịch tai Tạ Xiễn.
Hai người họ cứ thế thản nhiên trò chuyện trong thang máy, chẳng bận tâm đến ai xung quanh.
Phía sau, một nhóm người đứng nhìn mà há hốc miệng vì kinh ngạc.
Ơ…
Hai người ân ái thế này, có thể trả lại thang máy cho bọn tôi được không?
Thang máy là nhà các người xây à?
Chiếm dụng lâu thế thì ai chịu nổi…
Thế nhưng, Tạ tổng… đúng là cưng chiều Châu Mạt đến mức khiến người ta ghen tị phát điên mất thôi! Tôi cũng muốn có một người bạn trai như vậy… à không, là chồng mới đúng! Một người cao ráo, đẹp trai, để tôi có thể ôm lấy cổ anh ấy mà treo lủng lẳng như cô ấy…
Aaaa…
Mấy cô gái đỏ mắt vì ganh tỵ.
Có người dán mắt nhìn Tạ Xiễn đến mức không rời nổi ánh nhìn. Anh cười khẽ, mang theo chút tà mị, cà vạt bị Châu Mạt làm xộc xệch, thả lỏng hai bên. Cổ áo mở rộng, để lộ cả xương quai xanh…
“Cậu nghĩ xem, bình thường họ ở nhà sẽ như thế nào nhỉ?” Có người tò mò hỏi nhỏ…
Nửa tiếng sau.
Chiếc Cadillac đen dừng trước cửa biệt thự.
Châu Mạt bóp ly cà phê đã uống hết, nép trong lòng Tạ Xiễn bước vào nhà. Cô rời khỏi vòng tay anh, treo áo khoác lên rồi đi sâu vào trong.
Chẳng mấy chốc, cô cầm chiếc ván giặt đồ bước ra, ném xuống đất: “Yêu em thì nhận lỗi đi.”