Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 556: Nhát như chuột.



"Tiểu tướng công? Ăn chay?"

Kỷ Vân Thư chắc chắn mình không nghe lầm. Toàn thân nàng căng cứng, liếc xéo Cảnh Dung một cái rồi quay đầu đi, rút cằm ra khỏi đầu ngón tay hắn.

Thế nhưng, cánh tay đang ôm lấy vai nàng của Cảnh Dung lại siết chặt hơn, nụ cười trên mặt hắn càng thêm tà mị.

Hắn chăm chú nhìn nàng, chậm rãi hỏi:

"Làm sao vậy, tiểu tướng công? Hay là ta nói sai rồi?"

Kỷ Vân Thư cạn lời, chỉ biết im lặng.

Cảnh Dung tiếp tục trêu chọc:

"Ngoan nào, ngươi không thể dính vào đồ mặn."

Khóe miệng Kỷ Vân Thư giật giật, không biết nên phản bác thế nào.

Mấy cô nương đứng bên cạnh nhìn hai người bọn họ thân mật ôm nhau, lại nghe đoạn đối thoại kỳ quái kia, lập tức che khăn lên mũi, vẻ mặt đầy chán ghét.

"Thì ra là đoạn tụ!"

"Thật buồn nôn, nếu không phải vì tìm vui, thì tới đây làm gì?"

"Nhìn hai vị công tử tuấn tú thế kia, đúng là đáng tiếc."

"Đúng vậy, thiên hạ mỹ nam tử, sao cứ mắc phải cái bệnh này chứ?"

Mấy cô nương ngươi một câu, ta một lời, vừa tiếc nuối vừa khinh thường. Lải nhải chán chê rồi tản ra xa.

Cảnh Dung chẳng thèm bận tâm, ngược lại trong lòng còn cảm thấy vui vẻ.

Kỷ Vân Thư tức giận, lập tức thúc cùi chỏ vào bụng hắn một cái, sau đó nhanh chóng lách sang một bên, giữ khoảng cách với hắn.

"Ngươi nói bậy mà không biết ngượng à?"

"Ta nói không đúng sao?"

"Ta bây giờ là nam nhân!"

"Thì sao?"

"..."

Thôi được rồi, cãi không lại.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cảnh Dung lại kéo nàng về phía mình, bàn tay to siết chặt vòng eo mảnh khảnh của nàng. Hắn cúi đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt hạnh của nàng, giọng nói trầm thấp:

"Nàng là của bổn vương. Dù có muốn 'phá giới' thì cũng chỉ được ăn mỗi mình bổn vương."

"Buông ra!"

"Nếu nàng muốn điều tra chuyện của Kiều đại công tử, tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút."

"Nhưng lý do của ngài cũng quá kỳ quặc rồi."

"Kỳ quặc?" Cảnh Dung nhíu mày, "Từ ngữ này mới mẻ thật, bổn vương nghe không hiểu. Dù sao, hiện tại chúng ta là một đôi, phối hợp tốt là được. Tránh để rước thêm phiền phức."

Quả thật, sau khi Cảnh Dung nói mấy câu kia, đám cô nương liền lan truyền khắp nơi, rằng trong kỹ viện xuất hiện hai tên đoạn tụ. Thế nên, không còn ai dám lại gần họ nữa, không khí cũng yên tĩnh hơn hẳn.

Lúc này, một quy nô bước lên, hỏi:

"Hai vị công tử muốn uống gì?"

"Trà ngon."

"Được rồi, hai vị mời lên lầu hai, trà sẽ được dâng lên ngay."

Hai người liền lên lầu, tìm một chỗ yên tĩnh rồi ngồi xuống.

So với lầu một, lầu hai rộng rãi và thoáng đãng hơn, chuyên dùng để uống rượu và thưởng trà. Hàng chục chiếc bàn được sắp xếp ngay ngắn, ngăn cách bằng những tấm bình phong thanh lịch, tạo không gian riêng tư mà không làm phiền lẫn nhau.

Những oanh oanh yến yến cũng tụ tập đông đúc ở đây, hoặc kéo nam nhân lên lầu ba để "vận động", hoặc ngồi trên đùi họ mà ve vãn, đùa giỡn.

Kiều đại công tử vừa bước vào đã bị hai cô nương chuốc rượu, mặt đỏ bừng, vẻ hưng phấn lộ rõ.

Kỷ Vân Thư vừa lên lầu liền chú ý tới hắn.

"Đúng là cái bình rượu." Nàng lẩm bẩm.

Cảnh Dung cũng liếc mắt nhìn qua, cười nhạt: "Thế nào? Nhìn ra được gì chưa?"

Nàng lắc đầu, tiếp tục quan sát.

Lúc này, Kiều đại công tử bị hai cô nương kéo đi lên lầu ba, tình cờ lướt qua chỗ hai người.

Bất ngờ, Cảnh Dung cầm ly trà trong tay hắt thẳng vào hắn.

"A!"

Hai cô nương bên cạnh hét lên thất thanh, như thể vừa chạm phải độc dược, vội vàng giũ khăn tay, nét mặt đầy hoảng hốt.

Kiều Tử Hoa sững người, cúi đầu nhìn vạt áo trước ngực đã bị thấm ướt một mảng lớn.

Cơn say dường như tan biến trong chớp mắt.

Hắn là kẻ cực kỳ ưa sạch sẽ, nay thấy bộ y phục sa tanh đắt tiền bị bẩn, lông mày lập tức cau lại, ánh mắt đầy khó chịu.

Kỷ Vân Thư cũng ngẩn ra.

Tên này lại bày trò gì vậy?

Bộ y phục xa xỉ thế kia, e là phải đền một khoản lớn.

Kiều Tử Hoa trừng mắt nhìn Cảnh Dung, giọng điệu không mấy hòa nhã:

"Ngươi làm gì vậy?"

Cảnh Dung cười nhạt, ánh mắt khinh miệt lướt qua hắn từ trên xuống dưới, thản nhiên phun ra ba chữ:

"Trượt tay."

"Trượt tay? Ta thấy ngươi cố ý thì có!"

Dù trong lòng bốc lửa, Kiều Tử Hoa cũng không nổi giận ầm ĩ như những kẻ khác, thậm chí giọng điệu còn mang theo chút dè dặt.

Cảnh Dung bình tĩnh rót thêm một ly trà rồi nâng lên.

Sau đó ——

Hắn lại thản nhiên hất ly trà lên người Kiều Tử Hoa.

Nếu bị một kẻ xa lạ tạt hai ly trà liên tiếp, ai mà không nổi giận cho được? Nhưng vị Kiều đại công tử kia dường như chưa đạt đến cảnh giới phát điên. Ngược lại, hắn lắp bắp chỉ vào Cảnh Dung, "Ngươi... ngươi..."

Cảnh Dung xoay nhẹ chén rượu trắng trong tay, đôi mắt sắc bén như chim ưng hờ hững quét qua, "Ngươi là Kiều gia đại công tử?"

"Không sai! Ta chính là Kiều gia đại công tử! Ngươi biết là tốt rồi! Ngươi có biết bộ y phục ta đang mặc đáng giá bao nhiêu không? Ngươi đền nổi chắc?"

Cảnh Dung cười nhạt.

Y phục của hắn cũng chẳng rẻ hơn là bao.

Ngay sau đó, Cảnh Dung cố ý rút dao găm bên hông ra, thong thả thưởng thức trong tay một hồi rồi đặt thẳng lên bàn. Lưỡi dao sắc lạnh phản chiếu ánh sáng, ánh mắt hắn chiếu thẳng vào Kiều Tử Hoa, sắc bén như kim, như kiếm.

Bị ánh mắt ấy dọa cho khiếp sợ, Kiều Tử Hoa không tự chủ lùi lại hai bước, nuốt nước bọt, vẻ mặt đầy hoảng hốt.

Khí thế đã thua ngay từ đầu.

"Người ta nói Kiều công tử nhát gan như chuột, quả nhiên không sai."

"Ngươi nói bậy gì đó!"

"Nói bậy?" Cảnh Dung nhếch môi cười, rót thêm một ly trà rồi đẩy về phía hắn, "Nào, ngươi tạt ly trà này vào ta, ta sẽ lập tức xin lỗi ngươi."

Ách...

Con dao găm vẫn còn đó, Kiều Tử Hoa nào dám?

Hắn ta run rẩy cầm ly trà, ánh mắt không ngừng liếc về phía con dao, không dám ra tay.

Huống chi, người trước mặt khí thế mạnh mẽ, rõ ràng là kẻ luyện võ. Nếu lỡ bị đánh cho tàn phế thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng, hai tiểu cô nương bên cạnh lại không ngừng xúi giục:

"Kiều công tử, ngươi sợ gì chứ? Mau hắt đi!"

"Đúng vậy! Ngươi là Kiều gia đại công tử, Lại Bộ Thượng Thư là thúc thúc ngươi, ngươi sợ cái gì?"

"Hắt đi!"

Nói lắm làm gì? Đúng là đồ vô dụng.

Cảnh Dung thản nhiên đứng đó, chờ hắn tạt lại.

Kết quả ——

Kiều Tử Hoa đập mạnh chén trà xuống bàn, cố nén giận nói: "Ta không chấp nhặt với ngươi!"

Không chấp nhặt?

Đúng là kẻ vô dụng.

Cảnh Dung sớm nghe nói Kiều công tử nhát gan, nhưng không ngờ lại nhát đến mức này.

Kiều Tử Hoa run rẩy, ánh mắt dao động, rõ ràng sợ hãi nhưng vẫn chu môi buông một câu đầy hăm dọa: "Ngươi chờ đó! Ta nhất định khiến ngươi không sống yên!"

Nói xong hắn ta cuống cuồng chạy xuống lầu hai, giống hệt như chuột gặp mèo.

Buồn cười thật!

Tên này... chẳng lẽ chạy đi gọi viện binh?

Gọi thúc thúc hắn đến sao?

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com