Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 555: Tiểu tướng công nhà ta chỉ ăn chay.



Hai người đi đến trà lâu đối diện, lên lầu hai, chọn một gian nhã các ngồi xuống. Nơi này phong cảnh rất đẹp, không khí lại mát mẻ.

Từ cửa sổ rộng mở, vừa hay có thể nhìn sang kỹ viện bên kia đường. Mặc dù là ban ngày, bên trong vẫn rất náo nhiệt, các cô nương trang điểm lòe loẹt, uốn éo thân mình, cười cợt bám lấy đám lão gia. Tay cầm khăn quét tới quét lui, khiến đám nam nhân kia vui vẻ ra mặt, hoàn toàn quên mất trong nhà còn có thê tử đang đợi.

Kỷ Vân Thư khẽ cười lạnh, thu hồi ánh mắt, đúng lúc tiểu nhị bưng trà lên.

"Hai vị công tử là người ngoài đến phải không?" Tiểu nhị cười hỏi.

"Đến thăm người thân." Kỷ Vân Thư thản nhiên đáp.

"Ta biết ngay mà! Ngự Phủ huyện này rất ít người lạ. Người trong huyện, ta đều quen biết cả." Tiểu nhị đắc ý khoe khoang.

Cảnh Dung hừ nhẹ, mặt lạnh không nói gì.

Kỷ Vân Thư suy nghĩ một lát, rồi tỏ vẻ thân thiện hỏi, "Tiểu ca, ngươi đừng lừa ta, làm sao có thể nhận biết tất cả mọi người trong huyện?"

Tiểu nhị vội nói, "Ta không lừa ngươi đâu! Chỉ cần là người Ngự Phủ huyện, ta đều biết rõ, từ tên họ đến lai lịch."

Kỷ Vân Thư nhếch môi cười nhạt, như thể đang tung mồi nhử, "Ta thấy ngươi chỉ đang khoác lác."

Cảnh Dung nghe thấy vậy, trong lòng dấy lên tò mò. Nữ nhân này, rốt cuộc đang tính toán gì?

Tiểu nhị bị chọc tức, lớn tiếng phản bác, "Công tử, nếu ngươi không tin, cứ tùy tiện chỉ một người, ta sẽ nói cho ngươi nghe."

"Thật chứ?"

"Đương nhiên!"

Kỷ Vân Thư làm ra vẻ suy tư, rồi chậm rãi hỏi, "Nghe nói trong Ngự phủ huyện có một vị Kiều đại công tử rất nổi tiếng. Ngươi nói thử xem, hắn là người thế nào?"

Tiểu nhị lập tức sững sờ, ánh mắt lén liếc về phía kỹ viện đối diện, môi mấp máy nhưng không thốt nên lời.

Kỷ Vân Thư cười nhạt, khẽ khích tướng: "Ta đã nói rồi mà, ngươi chỉ biết khoác lác. Không trả lời được cũng chẳng sao, dù gì Ngự Phủ huyện nhiều người như vậy."

"Ai da!"

Tiểu nhị liếc mắt nhìn quanh, hạ giọng, vẻ mặt đầy chột dạ và hóng chuyện: "Còn không phải là Kiều gia đại công tử sao? Ai mà không biết chứ! Kiều gia là nhà giàu có, mấy đời đều làm quan lớn. Trước kia có Kiều Chính làm Thượng thư Lại Bộ, nhưng gần đây đã từ quan, chuẩn bị trở về làm tri châu. Kiều gia thế hệ nào cũng có quan viên nổi bật, danh vọng trong Ngự Phủ huyện không ai sánh kịp, chẳng ai dám đắc tội.

Chỉ là, vị Kiều đại công tử này lại không nên thân, chẳng khác gì một tên sắc quỷ, suốt ngày lêu lổng, chẳng học hành hay làm việc gì ra hồn. Hắn thường xuyên đến đây uống rượu hoa, mỗi lần say đều trở nên điên loạn, nhưng Kiều gia chẳng ai quản nổi. Dù sao, Kiều gia cũng chỉ có mỗi hắn là con trai duy nhất, thê thiếp cưới cả đống mà chẳng sinh được thêm mụn con nào, nên dù hắn gây chuyện, gia tộc cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

À đúng rồi, ba năm trước, hắn gây ra một vụ án mạng chết người ở kỹ viện đối diện. Một ca cơ bị chết trong phòng, ai cũng đều nói là do Kiều đại công tử làm. Nhưng cuối cùng điều tra ra, người ta nói là ca cơ đó tự sát."

Kỷ Vân Thư lắng nghe chăm chú, khẽ "ừm" một tiếng rồi hỏi: "Vụ án này ta cũng từng nghe qua. Nhưng chẳng phải chỗ đó gọi là 'Ý Xuân Lâu' sao? Sao giờ lại là 'Trị Xuân Lâu'?"

Tiểu nhị cười nhạt: "Ngươi không biết rồi. Chính vì vụ án mạng chết người năm đó, kỹ viện này đóng cửa suốt một năm. Hai năm trước mới mở lại, đổi luôn thành 'Trị Xuân Lâu' để tránh điềm xấu."

"Thì ra là vậy."

"Nhưng mà, ca cơ chết thảm lắm. Nàng để lại một nhi tử và một bà mẹ già. Mẹ nàng mỗi ngày đều đến Kiều phủ làm ầm ĩ, thậm chí còn bỏ độc vào giếng nước nhà họ Kiều, nhất quyết nói Kiều đại công tử là kẻ giết người.

Có điều, Kiều công tử tuy thích uống rượu, nhưng chuyện giết người thì... hắn không dám đâu. Từ nhỏ hắn đã nhát gan lắm."

"Nhát gan?"

"Đúng vậy, nhát gan như chuột, ai ai cũng biết. Bởi vậy, chẳng ai tin hắn dám giết người. Hơn nữa, nha môn đã chứng thực hắn trong sạch. Chuyện năm đó đã qua ba năm, giờ chẳng mấy ai nhắc lại. Kiều gia quyền thế lớn, bởi vì các vị là người ngoài nên ta mới dám nói chút ít. Nhưng việc này tuyệt đối đừng truyền ra ngoài, nếu không, ta sẽ chẳng yên thân đâu."

Kiều gia mà truy cứu, e rằng mất mạng như chơi.

Kỷ Vân Thư móc ra một thỏi bạc vụn, đặt vào tay tiểu nhị: "Được rồi, ta cũng không biết ngươi nói thật hay giả, nhưng cứ yên tâm, chúng ta không nhiều chuyện."

Tiểu nhị nhận bạc, vui vẻ ra mặt: "Đa tạ công tử, ta đi mang thêm một bình trà ngon cho các vị."

Nói xong, hắn phấn khởi lui xuống.

Cảnh Dung giờ mới hiểu ra.

Hắn nhấc chén trà lên, chậm rãi nói: "Nàng đã biết họ Kiều sẽ đến kỹ viện đối diện, nên cố ý ngồi đây để dò la tin tức, đúng không?"

Kỷ Vân Thư nhàn nhạt đáp: "Cũng xem như vậy. Thực ra, tối qua ta đã phái Tử Câm đi thăm dò. Biết được Kiều đại công tử thường xuyên lui tới chỗ này, nên ta đến đây ôm cây đợi thỏ. Có lẽ, còn moi được chút manh mối liên quan đến vụ án."

Cảnh Dung cau mày, khó hiểu: "Bổn vương vẫn chưa hiểu rõ."

Kỷ Vân Thư khẽ cười: "Vương gia còn nhớ vụ án của tiểu thư Chu gia không?"

"Nhớ. Nhưng việc này có liên quan gì?"

"Ta đã nói rồi, muốn biết hung thủ là ai, trước tiên phải hiểu rõ vì sao người chết bị giết. Ngược lại, nếu đã xác định được hung thủ, thì phải hiểu thói quen và động cơ giết người của hắn."

Cảnh Dung nhíu mày: "Sao nàng không trực tiếp khai quan nghiệm thi? Chẳng phải sẽ tìm ra chứng cứ nhanh hơn sao?"

Kỷ Vân Thư nhẹ giọng đáp: "Ta cũng nghĩ vậy, nhưng chưa phải lúc. Phải chờ xem Kiều đại công tử rốt cuộc là hạng người gì, rồi mới khai quan nghiệm thi. Khi đó, thời cơ mới thực sự chín muồi."

Cảnh Dung dường như đã hiểu đôi chút.

Đúng lúc này, từ dưới lầu truyền đến một tiếng gọi nũng nịu: "Ai da, Kiều đại công tử đến rồi!"

Nghe thấy vậy, cả hai đồng loạt cúi mắt nhìn xuống.

Chỉ thấy một nam nhân thân hình cao lớn, khoác trường bào màu đen, mặt nở nụ cười đào hoa, bị một cô nương kéo vào kỹ viện.

Người này, chính là Kiều đại công tử.

Cảnh Dung liếc mắt nhìn nàng, cười nhạt: "Chẳng phải nàng muốn hiểu rõ hắn sao? Chỉ khi tiếp cận, mới hiểu được nhiều hơn."

Kỷ Vân Thư còn chưa kịp phản ứng, người đã bị hắn kéo đi. Cảnh Dung móc ra một thỏi bạc, ném lên bàn, rồi ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng. Mũi chân khẽ điểm, hai bóng người nhẹ nhàng bay qua cửa sổ, đáp xuống đất một cách vững vàng.

Đám người phía dưới kinh hãi trố mắt nhìn.

Vừa chạm chân xuống đất, Kỷ Vân Thư liền bị Cảnh Dung kéo thẳng vào trong kỹ viện.

Đám cô nương son phấn lập tức ùa tới, vây quanh hai người.

"Hai vị công tử là lần đầu đến đây sao?""Vị tiểu ca này lớn lên thật tuấn tú.""Công tử, nô gia nhất định hầu hạ ngài vừa lòng."

Kỷ Vân Thư thầm chắc chắn rằng, lần trước nàng lừa hắn ở Trường An Sở, lần này Cảnh Dung đang tính trả thù nàng.

Ánh mắt lạnh lẽo của Cảnh Dung quét qua, khiến đám cô nương sợ hãi lùi lại, không ai dám tiến lên nữa.

Hắn vươn tay, kéo Kỷ Vân Thư vào lòng, ngón tay nâng cằm nàng, khóe môi nhếch lên nụ cười xấu xa:

"Tiểu tướng công nhà ta chỉ ăn chay."

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com