Cái tát giáng xuống mạnh mẽ, suýt nữa hất văng thân hình nhỏ bé của Kỷ Linh Chi xuống đất.
Nàng ta ôm mặt, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người trước mặt, thân mình khẽ co rúm lại.
Kỷ Vân Thư nghiêm giọng trách mắng: "Còn nhỏ tuổi mà vô phép vô tắc! Cha mẹ ngươi không dạy ngươi đạo lý làm người hiền lành hay sao? Nếu không, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi thật tốt."
Ánh mắt nàng sắc bén.
"Đừng tưởng rằng vì còn nhỏ mà muốn nói gì thì nói, ỷ lại vào gia thế mà ngang ngược bá đạo, thích gì làm nấy. Chẳng lẽ không ai dạy ngươi rằng giết người phóng hỏa là tội ác tày trời? Trong thư viện, phu tử không giảng cho ngươi đạo lý làm người sao? Ngươi có biết không, tam ca của ngươi chính vì những suy nghĩ ngu xuẩn đó mà mất mạng! Hay là ngươi cũng muốn đi theo hắn?"
Ách!
Kỷ Linh Chi ôm chặt khuôn mặt nóng rát, sợ xanh mặt. Đôi mắt to tròn trừng lớn, tràn đầy kinh hoảng.
Trong ấn tượng của nàng ta, Kỷ Vân Thư vốn là người nhu nhược, dễ bị ức hiếp. Vậy mà chỉ sau mấy tháng, sao nàng lại trở nên đáng sợ thế này?
Kỷ Linh Chi mím môi, sụt sịt mũi, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Ta... Ta muốn mách cha, nói ngươi đánh ta!"
"Tùy ngươi."
Tiểu nha đầu, chỉ e trước khi ngươi mở miệng, lão gia hỏa kia đã dạy dỗ ngươi một trận rồi!
Kỷ Linh Chi khóc lóc thảm thiết!
Nhưng ngay sau đó, Kỷ Vân Thư bá đạo đoạt lấy chậu xương rồng trên tay nàng ta.
Nàng khẽ nhếch mi, giọng điệu lười biếng nhưng đầy uy hiếp: "Chẳng phải ngươi thích giành đồ của người khác hay sao? Chậu cây xương rồng này trông cũng khá đẹp, ta muốn."
"Trả lại cho ta!"
"Nằm mơ!"
Cầm chắc chiến lợi phẩm, Kỷ Vân Thư hiên ngang rời đi, bỏ lại sau lưng tiếng khóc xé ruột xé gan.
Rời khỏi Vệ phủ.
Cảnh Dung vẫn ngồi nhàn nhã trên ghế, ung dung thưởng trà. Hai gã sai vặt đứng hầu hạ bên cạnh, vô cùng cung kính.
Thấy nàng bước ra, hắn lập tức đứng dậy đón. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn rơi xuống hai thứ nàng đang ôm trong tay, nhất thời sửng sốt.
Nữ nhân này vào đó một chuyến... chỉ để lấy hai thứ này?
Kỷ Vân Thư nhẹ nhàng giải thích: "Đây là bài vị của nương ta, ta không muốn để nó ở đó. Còn chậu cây xương rồng này à? Là ta đoạt được."
Nói xong, nàng ngẩng cao đầu, đôi mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
"Đoạt được?" Cảnh Dung nhướn mày, thích thú nhìn nàng. "Lạ thật! Kỷ Vân Thư mà cũng học được cách giành đồ của người khác ư?"
Nàng nhún vai, thản nhiên đáp: "Phải học một chút chứ, chẳng lẽ cứ để người khác giành của mình mãi sao?"
Cảnh Dung bật cười, gật đầu tán thưởng: "Câu này bổn vương rất thích. Hơn nữa, đồ của bổn vương, kẻ khác cũng đừng hòng cướp đi!"
Lời này... hiển nhiên là ám chỉ nàng!
Xấu hổ!
Trở lại Vệ phủ.
Trước cổng lớn, Vệ Dịch ngồi trên bậc đá, hai tay chống cằm, cúi đầu nhìn đôi giày sạch sẽ của mình. Mũi chân khẽ nhịp nhẹ theo một tiết tấu vô hình, nhưng ánh mắt lại xa xăm, giống như đang mải đuổi theo một ý nghĩ nào đó.
"Vệ Dịch?"
Nghe tiếng gọi, hắn lập tức ngẩng đầu, khóe miệng nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. "Thư Nhi."
"Sao ngươi lại ngồi đây?"
"Chờ ngươi."
Hắn vẫn luôn như vậy!
Kỷ Vân Thư bật cười, đưa tay xoa nhẹ lên đầu hắn, sau đó đặt chậu xương rồng vào trong tay hắn.
Vệ Dịch nghiêng đầu, tò mò hỏi: "Đây là gì?"
"Một chậu thực vật. Ngươi đưa nó cho Phó thúc, chăm sóc cho tốt."
"Được." Hắn sảng khoái đáp lời, không hề do dự.
Lúc này, một gã sai vặt trong phủ vội vàng chạy ra, cúi người hành lễ với Cảnh Dung. "Vương gia, Lưu đại nhân ở nha môn đến, đang chờ ngài bên trong."
Ánh mắt Cảnh Dung thoáng nheo lại. "Lưu Thanh Bình? Hắn tới làm gì?"
"Mang theo rất nhiều lễ vật."
Cảnh Dung khẽ hừ lạnh. "Không có chuyện thì không tự dưng lên Tam Bảo điện."
Kỷ Vân Thư liền nói: "Vậy ta đi thăm Phúc bá."
"Ừ."
Mỗi người một ngả.
Hậu viện.
Trong phòng Phúc bá.
Mộ Nhược đã xử lý xong những vết thương lớn nhỏ trên người ông, thoa thuốc, băng bó cẩn thận.
"Cũng may không tổn thương đến gân cốt. Nghỉ ngơi thêm vài ngày là sẽ ổn."
"Đa tạ Mạc công tử."
"Không cần khách khí." Mộ Nhược cười nhạt, chậm rãi nói, "Phúc bá, ngài tuổi đã lớn, vậy mà vẫn kiên trì trông coi nghĩa trang, mỗi ngày giao tiếp với những thi thể xa lạ. Ngài không quen biết bọn họ, nhưng vẫn vì họ tìm nơi an táng, ngày ngày thắp ba nén hương cúng bái. Tấm lòng này, thật sự khiến hậu bối như ta cảm thấy hổ thẹn."
Quả thực là như vậy.
Người đời thường né tránh những ai giao tiếp với thi thể. Bọn họ sợ xui xẻo, sợ bị vấy bẩn, sợ vận rủi đeo bám, vì thế luôn giữ khoảng cách, không ai dám đến gần.
Phúc bá không có bạn bè, cũng chẳng giao thiệp với ai. Cả năm quanh quẩn nơi nghĩa trang, lặng lẽ thu nhận những thi thể vô thừa nhận từ nha môn. Nếu không ai đến nhận, ông sẽ tự tìm một mảnh đất tốt để chôn cất, hoặc hỏa táng rồi gom tro cốt vào bình, cất sau nghĩa trang.
Vậy nên, những ai đi ngang qua đó vào ban đêm đều bị hàng loạt hũ tro khiến cho sợ mất mật.
Người khác làm việc thiện là để thiên hạ thấy, còn Phúc bá, chẳng phải cũng đang làm đại thiện đó sao?
Nghe Mộ Nhược nói vậy, Phúc bá khẽ mỉm cười, trong lòng vui mừng: "Bây giờ, người trẻ tuổi có suy nghĩ như ngươi hiếm lắm."
Mộ Nhược thản nhiên đáp: "Chỉ là vì thế gian này, không phải ai cũng nhìn thấu mà thôi."
"Nói rất đúng."
Bất chợt hắn hỏi: "Phúc bá, ngài không có người thân ư?"
Nghe đến hai chữ người thân, sắc mặt Phúc bá đột nhiên trầm xuống, ánh mắt hiện lên vẻ thê lương.
Ông thở dài, giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào: "Đã mất cả rồi... tất cả đều đã mất..."
Đôi mắt già nua phủ một tầng nước mắt, nhưng ông nhanh chóng kiềm chế lại.
Mộ Nhược đang viết phương thuốc, nghe thấy vậy bỗng nhiên khựng tay, cảm thấy có chút khó xử. "Ngài đừng trách ta đã hỏi chuyện không nên."
Phúc bá khoát tay, cười nhạt: "Không sao, dù sao cũng chỉ là chuyện cũ năm xưa mà thôi." Ánh mắt ông dừng trên người Mộ Nhược, giọng nói có chút hoài niệm: "Nếu con ta còn sống, có lẽ giờ cũng bằng tuổi ngươi."
Mộ Nhược thoáng ngẩn người, lòng hiếu kỳ nổi lên. "Có thể hỏi không... gia đình ngài đã gặp chuyện gì?"
Phúc bá chậm rãi đáp: "Năm đó, một trận hỏa hoạn đã cướp đi tất cả. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh... tạo nghiệp a!"
Một câu nói, khiến lòng người không khỏi xót xa.
Mộ Nhược không dám hỏi thêm, sợ khơi lại nỗi đau trong lòng ông.
Không lâu sau, Kỷ Vân Thư dẫn theo Vệ Dịch đến. Nhìn thấy sắc mặt Phúc bá đã khá hơn, nàng cũng yên tâm phần nào.
"Phúc bá, hãy an tâm dưỡng bệnh. Người trong Vệ phủ sẽ chăm sóc ngài chu đáo, ngài không cần lo lắng điều gì khác."
Phúc bá cảm động, liên tục nói: "Kỷ tiên sinh, thật sự phải cảm tạ ngươi. Nếu không có ngươi, với tuổi này của ta, e rằng chẳng còn sống được bao lâu nữa."
Không đợi Kỷ Vân Thư đáp lời, Vệ Dịch đã nhanh miệng nói trước: "Sẽ không đâu! Phúc bá nhất định sẽ sống thật lâu, hơn nữa ngài là người tốt, ông trời nhất định sẽ phù hộ ngài."
Ánh mắt hắn trong veo, vô cùng kiên định.
Phúc bá nhìn Vệ Dịch, đáy mắt ánh lên sự hiền từ, nhưng xen lẫn trong đó lại có chút xót xa.
Ông mỉm cười.
Vệ Dịch kéo ghế, ngồi xuống bên giường, nghiêm túc nói: "Phúc bá, ngài cứ ở đây dưỡng bệnh đi. Còn nữa, Mộ Nhược ca ca là thần y, huynh ấy nhất định sẽ chữa khỏi cho ngài."
Phúc bá gật đầu, giọng đầy chân thành: "Cảm ơn Vệ công tử."
"Không cần cảm ơn ta." Vệ Dịch cười hồn nhiên, "Nương ta từng nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Hơn nữa, tối qua ngài đã cho chúng ta tá túc trong nghĩa trang, ngài là người tốt, mà người tốt thì sẽ có phúc báo."
Lời nói ngây thơ mà chân thành ấy khiến mắt Phúc bá cay xè.
Ông nắm lấy tay Vệ Dịch, khẽ vỗ nhẹ hai cái, giọng nói khàn đặc: "Đúng vậy... Mẫu thân ngươi nói không sai. Cứu một mạng người, hơn cả xây bảy tòa tháp. Cha mẹ ngươi đều là người tốt."
"Ân!" Vệ Dịch ra sức gật đầu, nụ cười trong trẻo như ánh ban mai.
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Kỷ Vân Thư bất giác trầm mặc, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó diễn tả...