Đôi mắt dài và thanh tú của Kỷ Uyển Hân khẽ nâng lên, ánh nhìn rơi xuống Kỷ Vân Thư, mang theo chút cảm kích. Nàng ta nhẹ giọng nói:
"Vân Thư, đa tạ."
Đa tạ? Mắt nào của ngươi nhìn ra ta đang giúp ngươi vậy?
"Thân thể ngươi không tốt, mau chóng quay về phủ đi. Còn chiếc nhẫn trên tay, tốt nhất đừng đeo nữa, tránh để sau này lại khiến người ta bị thương."
"......"
Môi nàng ta khẽ giật, nhưng không thốt nên lời, chỉ cúi đầu, dáng vẻ yếu ớt đáng thương.
Kỷ Vân Thư như chợt nghĩ đến điều gì, ánh mắt trầm xuống, giọng điệu bình thản: "Ta sẽ cùng ngươi quay về Kỷ phủ."
"Hả?"
Kỷ Uyển Hân sững sờ, kinh ngạc đến mức không tin vào tai mình.
"Vân Thư......"
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đi lấy một thứ."
———
Kỷ phủ.
Trận hỏa hoạn lần trước đã thiêu rụi quá nửa sản nghiệp Kỷ gia, biến toàn bộ Kỷ phủ thành một đống hoang tàn. Nhưng cũng may bọn họ giàu có, thuê mấy chục thợ mộc, chỉ trong vòng một tháng đã tu sửa lại hoàn toàn, đến mức không còn chút dấu vết nào của vụ cháy.
Hôm nay, Kỷ Thư Hàn hẹn gặp thương nhân, không có ở nhà.
Cảnh Dung không có ý định vào trong, chỉ sai người dọn một chiếc ghế dựa, rồi thản nhiên ngồi ngay trước cổng lớn. Bộ dáng nhàn nhã tự tại như một công tử thế gia, khiến đám nha đầu và gia nhân không dám lơ là, vội vàng dâng trà ngon điểm tâm, hầu hạ tận tình.
Nhưng thử hỏi có ai lại ngồi ngay cổng lớn nhà người khác như vậy?
Thật là cổ quái, độc nhất vô nhị!
Sự xuất hiện của Kỷ Vân Thư lập tức làm náo động toàn phủ.
Người hầu kẻ hạ ùn ùn kéo đến xem, giống như đang nhìn một con khỉ lạ lẫm. Có kẻ còn thì thầm to nhỏ, chỉ trỏ bàn tán.
Nàng không quay về tiểu viện cũ, mà đi thẳng đến từ đường. Suốt quãng đường, chẳng ai dám cản lại.
Kỷ Uyển Hân vội đẩy nha hoàn ra, chậm rãi bước theo sau. Dáng vẻ nàng ta lảo đảo, nhưng vẫn kiên trì đi vào từ đường cùng Kỷ Vân Thư.
Bên trong, hương khói lượn lờ, mùi trầm hương vấn vít trong không khí.
Từng hàng bài vị được sắp xếp ngay ngắn, từ trên xuống dưới, tổng cộng bốn đến năm chục chiếc. Đây đều là linh vị của tổ tiên Kỷ gia, hằng năm được thờ cúng, khói hương không dứt. Mỗi tháng, tất cả người trong phủ đều phải đến dâng hương bái lạy.
Kỷ Vân Thư thắp một nén nhang, cúi người hành lễ trước bài vị tổ tiên, rồi cắm nhang vào lư hương. Sau đó, nàng bước đến một góc của từ đường, nơi có một bài vị rơi xuống đất, phủ đầy bụi.
Trên bài vị ấy, khắc tên mẫu thân nàng.
Ngoài cái tên ra, không có bất cứ điều gì khác, thậm chí cả thân phận cũng không được ghi lại.
Một nữ tử xuất thân từ thanh lâu, sau khi qua đời vẫn có thể được đặt bài vị trong từ đường Kỷ gia, xem ra Kỷ Thư Hàn cũng xem như tận tình tận nghĩa.
Kỷ Vân Thư nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
Ngay sau đó, nàng lấy một tấm vải từ bên cạnh, cẩn thận bọc bài vị lại.
Nhìn Kỷ Uyển Hân vẫn đứng đó lặng im, nàng chậm rãi nói:
"Đây là bài vị của nương ta, ta mang đi."
Kỷ Uyển Hân gật đầu, nhưng lại cắn môi, nhỏ giọng lên tiếng:
"Vân Thư, ta......"
Nàng lập tức ngắt lời:
"Nếu ngươi định nhắc đến chuyện xảy ra ở tiệm tơ lụa khi nãy, thì đừng nói nữa."
Kỷ Uyển Hân vội vàng muốn giải thích!
"Ta thật sự chỉ là cầm lên xem một chút, ta không biết chiếc nhẫn đó sẽ......"
Lại một lần nữa bị cắt ngang!
Kỷ Vân Thư nhìn nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói bình thản nhưng sắc bén:
"Ta nói với bọn họ rằng ngươi không cố ý, nhưng điều đó không có nghĩa là ngươi thật sự vô tội. Kỷ Uyển Hân, ở huyện Sơn Hoài ta đã nói rất rõ ràng, con người ngươi thế nào, ta không cần đoán. Nếu chỉ vì ghen tị với cô nương kia, không cam lòng khi nàng giành lấy tấm vải mà ngươi thích, nên mới cố ý cắt rách nó, vậy cũng chẳng phải chuyện gì khó tin. Cuối cùng là thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng nhất."
Mỗi câu, mỗi chữ đều như kim châm lạnh lẽo, đâm thẳng vào lòng.
Tấm vải đó vốn là nàng ta cầm trước, nhưng Trương gia tiểu thư lại ngang nhiên đoạt đi. Nàng ta không cam lòng, làm vậy thì có gì sai?
Nhìn hai hàng nước mắt rơi xuống, Kỷ Vân Thư chỉ khẽ lắc đầu.
Bảo bối, thật ngại quá, tỷ tỷ đây đã miễn dịch với mấy trò này rồi.
Nàng lạnh nhạt nói:
"Ta đi đây."
Dứt lời, liền xoay người bước ra khỏi từ đường.
Nhưng vừa mới bước đi được mấy bước, phía sau chợt vang lên một giọng nói yếu ớt:
"Ta sắp xuất giá rồi."
Giọng điệu đầy ủy khuất, bất đắc dĩ.
Bước chân nàng hơi khựng lại, nhưng không quá bất ngờ, quay người nhìn Kỷ Uyển Hân.
Kỷ Uyển Hân hít một hơi, chậm rãi đi theo, vừa đi vừa nói:
"Mấy ngày trước, Thẩm thượng thư có đến đây một chuyến. Ông ta không hài lòng về ta, nói ta thân thể yếu nhược, sẽ ảnh hưởng đến phúc khí của Thẩm gia. Vì vậy, ông ta đề nghị với cha, muốn để muội thay ta xuất giá. Lúc ấy cha giận dữ, tranh cãi một trận với ông ta, cuối cùng không còn cách nào khác, Thẩm thượng thư đành phải nhượng bộ. Ông ta nói, thừa dịp hiện tại ta còn khỏe mạnh, liền định ngày thành thân sớm một chút. Hôn kỳ đã chốt vào rằm tháng tám. Qua ngày đó, cha sẽ đưa ta vào kinh."
"Ta biết trong lòng muội có hận ý với ta, nhưng ta thề, ta chưa từng làm hại muội và Kỷ Bùi! Muội phải tin ta, chuyện ngày đó, không phải ta đi nói với cha. Dù cho trước đó, ở huyện Sơn Hoài, ta có làm sai, nhưng ta không cố ý muốn hại muội. Muội tin ta đi, ta luôn xem muội như muội muội thân thiết nhất..."
Sắc mặt Kỷ Vân Thư so với vừa nãy lại lạnh thêm vài phần. Nàng thờ ơ nói:
"Ta đã nói rồi, rốt cuộc có phải ngươi tiết lộ chuyện của ta và Kỷ Bùi với cha hay không, ta cũng chẳng buồn truy cứu nữa. Giờ ngươi sắp xuất giá, hãy an phận làm tròn bổn phận đi. Gả vào Thẩm gia, làm một thê tử hiền lương thục đức, đừng nghĩ đến những chuyện khác."
Dứt lời, nàng ôm chặt bài vị trong lòng, không ngoảnh đầu lại rời đi.
Chỉ còn lại Kỷ Uyển Hân đứng đó, nước mắt không ngừng rơi, bàn tay run rẩy đặt lên ngực như thể khó thở, từng tiếng nức nở nghẹn ngào vang lên trong từ đường vắng lặng.
———
Ra khỏi từ đường, Kỷ Vân Thư bước nhanh qua một hành lang dài. Nàng vốn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nhưng không ngờ, vừa rẽ qua góc hành lang, liền đụng phải một người.
Kỷ Linh Chi!
So với trước đây, nàng ta vẫn giữ nguyên vẻ kiêu ngạo, tùy hứng, giống như một tiểu thư chưa lớn.
Điều đặc biệt là trong tay nàng ta ôm một chậu cây xương rồng, màu sắc xanh mướt, đầy gai nhọn.
Nhìn thấy Kỷ Vân Thư, đôi mắt tròn xoe của Kỷ Linh Chi lập tức trợn lên, giận dữ quát:
"Sao ngươi lại ở đây?"
Giọng nàng ta chói tai, bén nhọn vô cùng.
Kỷ Vân Thư chẳng buồn để ý, trực tiếp lướt qua nàng ta mà đi.
Nhưng Kỷ Linh Chi sao có thể nhịn nổi?
Nàng ta lập tức nghiến răng, chỉ tay mắng lớn:
"Ngươi là hung thủ giết người! Ngươi hại chết Tam ca ca! Còn dám trở về Kỷ gia? Cha nhất định sẽ giết ngươi, đồ sát tinh!"
Mấy tháng không gặp, tiểu nữ này có cao lên đôi chút, nhưng cái miệng độc địa thì vẫn y như cũ.
Kỷ Vân Thư lạnh nhạt phun ra hai chữ:
"Tránh ra."
Kỷ Linh Chi dang rộng hai tay, đứng chặn trước mặt nàng:
"Không tránh! Ngươi hại chết Tam ca ca và tổ mẫu, ta phải thay họ báo thù!"