Nhìn bộ dáng đau đớn của Trương tiểu thư, Kỷ Vân Thư thản nhiên nói:
"Cô nương, chẳng qua chỉ là một mảnh vải đỏ, đâu đến mức nguy hiểm đến tính mạng."
Đột nhiên bị người khác xen vào chuyện của mình, lại còn bị bẻ ngoặt cổ tay đau điếng, Trương tiểu thư tự nhiên nổi trận lôi đình.
Nàng vặn cổ tay, ánh mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, giọng chua ngoa: "Ngươi là ai?"
Kỷ Vân Thư ung dung đáp: "Tại hạ thấy cô nương cầm kéo định làm bị thương người khác, vì thế tiện tay lo chuyện bao đồng một chút."
"Ngươi biết là chuyện bao đồng mà còn xen vào?"
"Bởi vì tại hạ chính là người nhàn rỗi."
"......"
Trương tiểu thư bị nghẹn họng, tức đến nỗi run tay, chỉ thẳng vào Kỷ Uyển Hân: "Nàng ta đã cắt rách vải đỏ để may áo cưới của ta, chẳng lẽ ta không thể dạy dỗ một trận hay sao?"
Đương nhiên có thể!
Tốt nhất là đánh nàng ta một trận nên thân!
Kỷ Uyển Hân hoàn toàn không ngờ Kỷ Vân Thư lại xuất hiện ở đây. Nàng ta biết đối phương đến Cẩm Giang, nhưng không nghĩ tới... nàng ấy lại giúp mình!
Trong lòng nàng ta bỗng dâng lên nỗi hoang mang.
Nhớ lại chuyện ở huyện Sơn Hoài, nàng ta không khỏi có chút chột dạ, ánh mắt thoáng vẻ hoảng loạn, không dám đối diện với Kỷ Vân Thư. Giọng nàng ta nhỏ đi, yếu ớt giải thích:
"Mảnh vải này... không phải ta cắt."
Không hề có chút tự tin!
Kỷ Vân Thư nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ta, khẽ nhếch môi, cười lạnh:
Nàng ta đỏ hoe mắt, liều mạng lắc đầu, bộ dáng yếu đuối đáng thương kia khiến người ta nhìn mà xót xa.
Nhưng trong mắt Kỷ Vân Thư, lại chỉ thấy đầy giả dối.
Thậm chí... có phần ghê tởm!
Nàng không phí lời, trực tiếp cầm lấy mảnh vải đã bị cắt, dùng tay nhẹ nhàng vuốt lên bề mặt, chậm rãi nói:
"Miếng vải này chính là lụa thượng hạng được vận chuyển từ Tây Vực. Bề mặt trơn bóng, mềm mại mà không quá nhẹ, khi ma sát còn phát ra âm thanh đặc trưng. Hơn nữa, độ bền cao, chịu nhiệt tốt, được xem là loại vải thượng thừa trong các loại tơ lụa. Tuy nhiên, nó có một khuyết điểm, không chịu được nước muối. Một khi dính muối, bề mặt tơ tằm sẽ chuyển sang màu đen. Mà chỗ rìa vết cắt này lại có vết đen... Điều đó chứng tỏ nó đã bị cắt bằng một vật có chứa muối."
Chưởng quầy nghe vậy, kinh ngạc đáp:
"Vị công tử này nói rất đúng! Loại lụa này quả thực không thể dính nước muối, nếu không sẽ bị biến màu."
Nhưng ngay sau đó, hắn lại nhíu mày khó hiểu:
"Nhưng mà... nhìn vết cắt này, rõ ràng là bị dao sắc hoặc vật gì đó có góc nhọn cắt qua. Nếu thật sự bị muối làm biến màu, thì lẽ ra vết đen phải loang lổ từng mảng, sao lại chỉ tập trung ở ngay bên rìa vết cắt thế này?"
Chưởng quầy nói vậy không phải là không có lý!
Trương tiểu thư cũng vội vã truy hỏi:
"Vậy rốt cuộc là thứ gì đã cắt qua nó?"
Kỷ Vân Thư liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Hân, chỉ thấy ánh mắt nàng ta hoảng loạn, không dám đối diện với ai.
Mọi người đồng loạt hít sâu, ánh mắt đổ dồn vào chiếc nhẫn trên tay Kỷ Uyển Hân.
Đó là một chiếc nhẫn có hình hoa bất quy tắc. Nhìn bề ngoài thì không có gì đặc biệt, nhưng nếu chạm tay vào, lập tức sẽ cảm nhận được góc cạnh sắc bén của cánh hoa.
Chỉ có kẻ tâm tư độc ác mới mang theo một chiếc nhẫn có thể làm tổn thương người khác... thậm chí có thể khiến bản thân mình bị thương.
Dĩ nhiên, cũng có người tỏ ra nghi ngờ.
"Nhưng chẳng lẽ chiếc nhẫn này được làm từ muối?"
Câu nói vừa dứt, không ít người bật cười.
Kỷ Uyển Hân cắn chặt môi, sống mũi cay xè. Một tay bị giữ chặt, tay còn lại run rẩy, nói giọng nghẹn ngào:
"Vân Thư... sao ngươi có thể vu oan ta như vậy?"
"Người khác có thể không biết, nhưng ta thì biết. Toàn bộ Kỷ phủ, trên dưới ai cũng biết rằng Kỷ nhị tiểu thư có một thói quen, cực kỳ yêu thích chiếc nhẫn trên tay mình. Cứ cách ba ngày, ngươi sẽ ngâm nó trong nước muối suốt mấy canh giờ. Cách một ngày, lại dùng muối chà xát lên nhẫn để làm sạch. Vì thế, trên chiếc nhẫn này ít nhiều cũng sẽ lưu lại muối. Mà ngươi... chính là dùng nó để cắt miếng vải này.
Nếu ngươi còn muốn chối cãi, vậy hãy mời người đến kiểm nghiệm, xem trên chiếc nhẫn này có phải thật sự có muối hay không." Giọng nói mạnh mẽ, dứt khoát!
"Ngươi đúng là đồ đàn bà độc ác! Trước giờ ai cũng nói Kỷ nhị tiểu thư là người lương thiện, hóa ra lại là một con bò cạp tâm địa hiểm ác! Chỉ vì không giành được mảnh vải này, mà ngươi nỡ phá hoại nó thành như vậy sao? Ngươi thật sự quá nhẫn tâm!"
"Ta... ta không cố ý..."
"Nói vậy nghĩa là ngươi thừa nhận?"
"Không phải! Ta không biết tại sao lại thành ra thế này... Ta vô tình... là do sơ ý..."
"Quá ghê tởm!"
Bị mọi người chỉ trích, Kỷ Uyển Hân cảm thấy không còn chỗ dung thân.
Những lời bàn tán, những ánh mắt khinh thường đổ dồn về phía nàng ta. Ai cũng chỉ trỏ, xì xào không ngớt.
Mà Trương tiểu thư tính tình nóng nảy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Hai người tranh chấp càng lúc càng căng thẳng!
Kỷ Vân Thư thấy đám đông vây quanh ngày càng nhiều, nếu còn tiếp tục ồn ào thế này, e rằng sẽ phải kéo nhau lên công đường. Mà nàng vốn không muốn dính líu thêm.
Vì vậy, nàng thản nhiên đề nghị:
"Cô nương, theo ta thấy, có lẽ Kỷ nhị tiểu thư thật sự không cố ý. Ngươi cũng vừa nói, đây là chuyện hỉ sự, cần gì phải làm lớn chuyện? Không bằng... để nàng ta bồi thường. Số tiền mua tấm vải này, cứ để Kỷ nhị tiểu thư trả hết. Ngươi có thể chọn một tấm khác trong tiệm, cũng do nàng ta chi trả. Ngươi thấy thế nào?"
"Chỉ như vậy thôi sao?"
Trương tiểu thư trừng mắt, rõ ràng không cam lòng.
Ít nhất, cũng phải để nàng ta chịu chút đau đớn mới hả giận!
Kỷ Vân Thư nghiêng người, ghé sát bên tai Trương tiểu thư, hạ giọng nói:
"Trương tiểu thư, nếu cứ tiếp tục ầm ĩ, người chịu thiệt chỉ có ngươi. Đừng nói đến tiền mua vải, e rằng cuối cùng còn ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi. Chi bằng nhân nhượng một bước, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."
"......"
Lời này khiến Trương tiểu thư chần chừ.
Nàng không phải không hiểu sự lợi hại trong chuyện này.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đành nghiến răng, bực tức nói:
"Được rồi, lần này ta nhịn, coi như xui xẻo! Đúng là ngày gì mà đen đủi thế không biết! Nhưng vải trong tiệm, ta muốn tự mình chọn."
Kỷ Uyển Hân mím môi, khẽ gật đầu.
Chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gọi người mang tất cả lụa thượng hạng trong tiệm ra.
Nghĩ thầm, hôm nay chắc chắn kiếm được một mẻ lớn.
Quả nhiên, Trương tiểu thư hùng hổ lựa vải, hệt như cơn cuồng phong quét sạch hàng hóa. Một hơi chọn hết mấy xấp vải đắt nhất trong tiệm, suýt nữa khiến chưởng quầy mừng rỡ đến mức muốn đóng cửa nghỉ bán!
Xem ra số bạc tiêu ra lần này... hẳn là không ít!
Mọi chuyện đã xong, Kỷ Vân Thư cũng lặng lẽ rời khỏi cửa tiệm.
Bên ngoài, Cảnh Dung đang đứng chờ.
Đương nhiên, hắn cũng sớm nghe ngóng rõ ràng mọi chuyện bên trong.
Kỷ Vân Thư bước đến gần, chỉ thờ ơ nói: "Đi thôi."
Nói rồi, nàng sải bước đi trước.
Nhưng Kỷ Uyển Hân vẫn đuổi theo, chắn ngay trước mặt nàng, khẽ gọi một tiếng:
"Vân Thư..."
Nha hoàn bên cạnh vội vàng đỡ lấy nàng ta.
Ánh mắt Kỷ Uyển Hân chợt dừng lại khi trông thấy Cảnh Dung, đồng tử khẽ co rút, định hành lễ—