Từ trong cửa hàng, giọng nói của Kỷ Uyển Hân truyền ra:
"Ta không làm hỏng! Ta chỉ là... chỉ là cầm lên xem một chút mà thôi."
Xen lẫn vào đó là tiếng quát đầy phẫn nộ của một nữ tử khác:
"Xem một chút? Ngươi còn dám chối! Rõ ràng chính là ngươi cắt rách! Đây là tấm vải ta dùng để may áo cưới, cả thành Cẩm Giang cũng chỉ còn lại một tấm cuối cùng! Bây giờ bị ngươi làm hỏng, ngươi nói xem phải làm sao đây?"
"Không phải ta..."
Giọng Kỷ Uyển Hân vẫn như cũ, nhẹ nhàng mềm yếu, mang theo nét ấm ức đáng thương.
Ngay sau đó, lại vang lên mấy tiếng xôn xao.
———
Kỷ Vân Thư yên lặng cất miếng ngọc đỏ cam trong tay, nét mặt lãnh đạm, dường như chẳng bộc lộ cảm xúc gì. Nhưng nếu quan sát kỹ, trong đôi mắt sâu thẳm ấy lại ẩn chứa một chút lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Cảnh Dung ngồi đối diện cũng không nói gì, nhưng trong lòng đã hiểu rõ vài phần.
Hắn mơ hồ cảm giác có điều gì đó không đúng.
Lúc còn ở huyện Sơn Hoài, Kỷ Uyển Hân đột nhiên không từ mà biệt, vội vã quay về Cẩm Giang. Mấy nha đầu trong phủ nói, hôm đó nàng ta bị người đỡ ra từ phòng của Kỷ Vân Thư, hai tay che mặt, nước mắt giàn giụa, nói rằng mình vô ý ngã sấp xuống, nên bị thương ở mặt. Hơn nữa sức khoẻ không tốt, nàng ta không nhịn được bật khóc, rồi lập tức lên đường trở về Cẩm Giang.
Vì chuyện này, Cảnh Dung cũng không truy cứu.
Nhưng hắn nào biết được, sự thật là hôm đó, Kỷ Vân Thư đã lột bỏ chiếc mặt nạ giả trên mặt Kỷ Uyển Hân, tặng cho nàng ta một cái tát trời giáng. Đoạn tuyệt quan hệ, không còn vướng bận. Chỉ khi ấy, nàng ta mới rời đi.
Những chuyện này, Kỷ Vân Thư chưa từng nhắc đến, không phải vì nàng mềm lòng, cũng không phải muốn bao che cho Kỷ Uyển Hân, mà đơn giản là không muốn ầm ĩ làm lớn chuyện. Nàng vốn đã quá mệt mỏi, mỗi ngày phải đối mặt với sinh tử, với máu thịt, làm sao còn hứng thú dây dưa vào những tranh chấp nhỏ nhoi giữa đám nữ nhân?
Nữ nhân với nhau, lúc nào cũng quái quái dị dị.
———
Cảnh Dung lên tiếng: "Chẳng phải nàng muốn về xem tình hình của Phúc bá hay sao? Vậy thì đi thôi."
Nói xong, hắn lấy ra một thỏi bạc vụn đặt lên bàn.
Hai người đứng dậy rời đi.
———
Khi đi ngang qua cửa hàng nọ, bên trong càng lúc càng ồn ào, đám đông bắt đầu bàn tán rôm rả.
"Đây chẳng phải là nhị tiểu thư nhà họ Kỷ hay sao? Nàng cũng đến mua vải cưới à?"
"Chắc là sắp gả rồi."
"Gả cho ai vậy?"
"Ngươi không biết sao? Đối phương chính là công tử của Lễ Bộ Thượng Thư ở kinh thành! Nghe nói người nọ là nhân trung chi long*, tướng mạo tuấn tú, ôn hoà lễ độ, học phú ngũ xa, bao nhiêu tiểu thư khuê các mơ ước được gả vào mà còn không có cơ hội."
*(Nhân trung chi long: Rồng trong loài người, ý chỉ người tài giỏi xuất chúng.)
Có người lại chậc lưỡi, cảm thán:
"Kỷ nhị tiểu thư cũng thật có phúc, nhặt được món hời lớn như vậy! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đối phương cũng xui xẻo thật, cả thành Cẩm Giang ai chẳng biết nàng từ nhỏ đã nhiều bệnh, gả qua đó không chừng chẳng bao lâu thì..."
Người bên cạnh vội huých khuỷu tay ngăn lại: "Đừng nói lung tung! Nếu để người ta nghe thấy, coi chừng rước hoạ vào thân."
Người nọ lập tức ngậm miệng.
Những lời bàn tán này, Kỷ Vân Thư đều nghe rất rõ.
Kỷ Uyển Hân sắp gả sao?
Nhanh như vậy?
Bước chân nàng chậm lại đôi chút, ánh mắt thoáng lướt vào bên trong cửa hàng.
Nàng lập tức nhìn thấy Kỷ Uyển Hân với dáng vẻ yếu đuối mong manh, được nha hoàn dìu đỡ. Nàng ta cúi đầu, trông vừa đáng thương vừa nhu nhược. Giữa trán, hạt chu sa đỏ thẫm tựa như một đóa hoa e ấp, điểm xuyết trên gương mặt trắng mịn, càng khiến dung nhan thêm động lòng người.
Ai mà không biết nàng ta chính là đại mỹ nhân nổi danh của thành Cẩm Giang?
Bởi vậy, dù chuyện nàng ta làm hỏng vải có là thật, đám đông vẫn không khỏi sinh lòng thương hại.
Đứng đối diện Kỷ Uyển Hân là một nữ tử cao hơn nàng ta đôi chút, dáng người cũng đầy đặn hơn, tính cách lại mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Là tiểu thư Trương phủ!
Trương tiểu thư cầm trong tay một tấm vải đỏ, chỗ ở giữa đã bị cắt thủng một lỗ lớn. Nàng bước lên trước, giơ miếng vải lên, giọng đầy tức giận:
"Ngươi nói đi, bây giờ phải làm sao? Đây là vải may áo cưới của ta, bị ngươi làm hỏng, chẳng lẽ định phớt lờ hay sao?"
Kỷ Uyển Hân nghẹn ngào: "Thật sự không phải ta... Ta chưa từng cắt tấm vải của ngươi."
"Ngươi còn chối! Rõ ràng vải vừa vào tay ngươi thì liền rách một lỗ, nếu không phải ngươi, chẳng lẽ là quỷ làm?"
"Ngươi hiểu lầm ta rồi..."
Nha hoàn bên cạnh nàng ta cũng vội vàng lên tiếng bênh vực, giọng điệu ấm ức:
"Tiểu thư nhà ta không làm hỏng tấm vải này! Lúc chưởng quầy đưa tới, nó đã bị rách rồi, Trương tiểu thư đừng ăn vạ tiểu thư nhà ta."
Trương tiểu thư trừng mắt, lạnh lùng đáp:
"Một nha đầu nô tỳ như ngươi mà cũng dám lên tiếng? Hay là ngươi muốn nói ta vu oan nàng? Rõ ràng trước đó nàng đã nói rất thích tấm vải này, chỉ tiếc ta đã mua trước. Giờ không cam lòng, liền cắt nát vải của ta?"
"Không phải đâu, Trương tiểu thư, ta thật sự không..."
Kỷ Uyển Hân ngước lên, đôi mắt phượng đẫm lệ, như thể chỉ cần nói thêm hai chữ nữa thôi, nàng ta sẽ lập tức ngất ngay tại chỗ.
Chưởng quầy thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy tới, giật lấy tấm vải, vẻ mặt đầy oan ức.
"Vải lụa này, khắp Cẩm Giang chỉ có một tấm như vậy, giá cả xa xỉ lắm." Hắn nói với Kỷ Uyển Hân, "Cô nương, tấm vải này là Trương tiểu thư đã thanh toán trước, đã thuộc về nàng ấy. Nếu cô nương làm hỏng, thì bồi thường tiền là được."
Nhưng Trương tiểu thư không chịu!
Nàng hừ lạnh: "Không được! Sao có thể chỉ bồi thường bạc là xong? Trương gia ta đâu thiếu chút bạc ấy. Tấm vải này ta đặt riêng để may áo cưới, bây giờ ngươi lại cắt ngang, đó chẳng phải là nguyền rủa ta sao? Thật xui xẻo!"
Chưởng quầy vội vàng nhìn sang: "Vậy... Trương tiểu thư, chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Trương tiểu thư nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, hừ một tiếng: "Ta biết ngươi là nhị tiểu thư Kỷ gia, sau lưng có không ít người chống đỡ. Nhưng bổn cô nương ghét nhất loại người như ngươi, ỷ vào có hai ca ca làm quan trong triều nên ngang ngược bá đạo, thích chơi tâm cơ, giở thủ đoạn xấu xa. Ta thấy... người đáng bị trừng phạt chính là ngươi mới đúng! Ai cũng khen Kỷ Uyển Hân xinh đẹp như hoa, vậy nếu khuôn mặt này bị cắt qua như tấm vải lụa làm áo cưới của ta, thì sao nhỉ..."
Trương tiểu thư cười đầy âm hiểm! Sau đó tiện tay vớ lấy cây kéo đặt trên quầy, ánh mắt lạnh lẽo, từng bước tiến về phía Kỷ Uyển Hân. Môi nàng cong lên đầy chế giễu:
"Vậy ta sẽ cắt lên mặt ngươi, coi như một lời xin lỗi."
Mọi người xôn xao!
Đám đông xung quanh sững sờ, đây là lý lẽ gì vậy?
Kỷ Uyển Hân hoảng hốt trừng lớn mắt, lưỡi kéo sắc lạnh đã gần ngay trước mặt. Trong lòng nàng ta thoáng chấn động, chỉ cần một chút sơ suất, lưỡi kéo kia có thể đâm thẳng vào mắt nàng ta.
Cả người nàng ta run lên, môi khẽ mấp máy, nhưng không thốt nên lời nào.
Trương tiểu thư nhếch môi cười, tay cầm kéo lại đẩy tới gần thêm một chút, chỉ còn cách làn da mỏng manh chưa đến gang tấc—
Nào ngờ——
Cổ tay bỗng dưng bị ai đó giữ chặt!
Một cơn đau nhói truyền đến, như thể mạch máu bị châm chích. Trương tiểu thư chưa kịp phản ứng, năm ngón tay đã tê rần, vô thức buông lỏng—
Cạch!
Cây kéo rơi xuống đất.
"A—!"
Cùng với đó là một tiếng thét chói tai.
Kỷ Vân Thư chỉ dùng ba phần lực, khéo léo chế trụ huyệt đạo nơi cổ tay, khiến Trương tiểu thư đau đớn đến mức cắn chặt răng, không thể phản kháng.