Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 487: Ngọc của Ngự Quốc Công.



Dáng vẻ kia khiến Cảnh Dung không nhịn được bật cười. Thật sự rất đáng yêu!

Kỷ Vân Thư nói: "Vẫn nên nhanh chóng trở về thôi, ta lo lắng cho thương thế của Phúc bá."

Cảnh Dung nhướng mày: "Ngươi đã giao người cho Mộ Nhược rồi, có hắn ở đó, còn lo lắng gì nữa?"

"Ta..."

Đúng là nàng không thể phản bác được. Dù Phúc bá bị thương nặng, nhưng với y thuật của Mộ Nhược, hắn sẽ chẳng mất bao lâu để chữa khỏi, không chừng còn không để lại chút di chứng nào.

Cảnh Dung cười nhẹ: "Khó khăn lắm nàng mới về lại Cẩm Giang, chẳng lẽ muốn cả ngày chỉ ru rú trong phủ? Đi thôi, ta đưa nàng đến một nơi."

"Đi đâu?" Nàng tò mò.

"Bổn vương đói bụng."

Vậy thì về nhà ăn cơm đi!

Nhưng còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Cảnh Dung kéo đi mất.

Sau cơn mưa lớn, không khí khắp Cẩm Giang ngập tràn hương thơm tươi mát của cỏ cây, khiến lòng người khoan khoái. Mưa ròng rã mấy ngày qua khiến cho phương Bắc chìm trong u ám, nhưng giờ đây, khi trời vừa tạnh, bá tánh liền đổ ra đường, người người mua bán tấp nập, kẻ đi lại dạo chơi, ai nấy đều tranh thủ hoạt động gân cốt sau những ngày ẩm ướt.

Phố xá bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên!

Chẳng bao lâu sau, Cảnh Dung dẫn nàng đến một quán mì ven đường, kéo nàng ngồi xuống.

Nếu nàng nhớ không lầm, trước đây từng đến nơi này cùng Cảnh Dung. Khi đó, tên kia vừa ngồi xuống đã gọi liền hai bát mì, còn đích thân chỉ đạo chủ quán cách nấu.

Đúng là... hết nói!

Cảnh Dung lấy từ ống đũa ra một đôi sạch sẽ, gõ nhẹ hai cái xuống mặt bàn còn vương nước mưa để kiểm tra độ sạch.

Cộc cộc...

"Hửm? Còn nhớ nơi này chứ?"

Kỷ Vân Thư gật đầu, thản nhiên đáp: "Nhớ."

"Nhớ là tốt rồi." Hắn cười, không còn vẻ lạnh lùng nghiêm túc thường ngày.

Kỷ Vân Thư khẽ nhíu mày, không thèm để ý đến hắn, chỉ lặng lẽ xoa bụng mình. Mùi mì thơm lừng phảng phất trong không khí làm nàng chợt nhận ra mình đã đói.

Ọc ọc...

Bụng nàng không nể nang gì mà réo lên hai tiếng, vừa vặn để Cảnh Dung nghe thấy!

Hắn cười thầm, lớn tiếng gọi: "Lão bản, nhanh mang lên hai bát mì, càng nhanh càng tốt!"

"Có ngay!"

Lão chủ quán mới mở lại quán sau cơn mưa lớn, lúc này đang tất bật nấu mì, mồ hôi nhễ nhại.

Rất nhanh sau đó, hai bát mì nóng hổi được bưng ra trước mặt bọn họ.

Cảnh Dung đẩy một chén về phía nàng, không quên buông một câu: "Như thế này thật tốt."

"Hửm?"

"Nếu có thể cùng nàng sống an nhàn tại huyện thành nho nhỏ này, thật tốt biết bao."

Ánh mắt hắn ánh lên một chút thâm tình.

Nàng hiếm khi đáp lại bằng một nụ cười, sau đó cầm đũa lên ăn.

Thế nhưng ánh mắt Cảnh Dung vẫn dừng lại trên người nàng, như thể bị dính băng keo, chẳng buồn động vào bát cơm trước mặt. Thời gian chậm rãi trôi qua, phảng phất như tất cả sắp đọng lại thành một mảng.

Nàng vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt ấy.

Nghi hoặc, nàng đưa tay sờ sờ mặt mình. "Ta có gì dính trên mặt sao?"

"Đừng nhúc nhích."

"Hả?"

Còn chưa kịp phản ứng, Cảnh Dung đã vươn tay tới, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi nàng. Đầu ngón tay lướt qua như một tờ giấy mỏng phớt nhẹ, động tác chậm rãi mà thân mật.

Khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trái tim Kỷ Vân Thư đập loạn nhịp. Nàng biết rõ nam nhân này vốn hay bày trò, sớm đã miễn dịch với những hành động của hắn. Vậy mà lần này, nàng vẫn không thể khống chế nổi bản thân, cảm thấy hạnh phúc kỳ lạ.

Nhất là khi chạm vào đôi mắt sâu thẳm kia, nàng thường không khỏi lạc lối, rồi chẳng thể tự kiềm chế.

Tuy nhiên—

Nàng vẫn lựa chọn lùi lại.

Cánh tay Cảnh Dung khựng giữa không trung một lúc lâu rồi mới chậm rãi thu về.

Hắn nheo mắt, giọng điệu con chút trêu chọc:

"Khẩn trương cái gì? Giữa ta và nàng, còn thẹn thùng sao?"

"Nói bậy gì đó?" Nàng trừng mắt lườm hắn một cái.

"Tiểu yêu tinh, nàng lúc nào cũng như vậy."

Nàng cúi mắt, lảng tránh: "Mau ăn đi, đừng nhiều lời."

Cảnh Dung nhìn bộ dáng thẹn thùng trốn tránh của nàng, trong lòng vui vẻ vô cùng.

Không bao lâu sau—

Một tiểu hài tử chạy ngang qua hai người, tóc tết hai bím, tay cầm một chiếc chong chóng xoay tròn trong gió.

Rất đáng yêu!

Cảnh Dung vô thức dõi theo chiếc chong chóng đang xoay tròn trong tay đứa trẻ. Trong ánh mắt thoáng hiện lên sự nghi hoặc, những cánh quạt nhỏ xoay nhanh, tựa như vô số mảnh bán nguyệt ghép lại, tạo thành một vòng xoay liên tục.

Hắn khẽ nheo mắt, dường như trong ký ức có điều gì đó vừa được gợi lên.

"Vân Thư."

Kỷ Vân Thư ngẩng đầu, "Sao vậy?"

Không nhận được câu trả lời, nàng liền nhìn theo ánh mắt hắn.

Một đứa trẻ?

Thấy Cảnh Dung cau mày, nàng lấy làm lạ: "Vì sao lại nhìn chằm chằm hài tử kia?"

"Không phải nhìn đứa trẻ, mà là chiếc chong chóng trong tay nó."

"Chong chóng? Có gì kỳ lạ sao?"

Cảnh Dung trầm ngâm một lát, ánh mắt nghiêm túc nhìn nàng:

"Nàng còn nhớ trước đó ta từng nói về khối ngọc của phụ thân Vệ Dịch hay không? Trên đó có hoa văn hình trăng non, ta cảm thấy rất quen thuộc nhưng không nhớ đã thấy ở đâu."

Không khí bỗng trở nên nghiêm túc.

Kỷ Vân Thư khựng lại, buông đũa, gật đầu: "Nhớ. Nhưng liên quan gì đến chong chóng?"

"Vừa rồi nhìn thấy nó xoay tròn, ta chợt nghĩ ra, có lẽ ta đã nhìn thấy hoa văn đó từ khi còn nhỏ."

Hắn dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm:

"Khi còn ở Bát Vương phủ, có một lần phụ hoàng và Ngự Quốc Công cùng chơi cờ. Ta vô tình làm đổ chén trà bên cạnh, nước bắn lên người Ngự Quốc Công, làm ướt khối ngọc đeo bên hông ông ta. Khi ấy, ông ấy phản ứng vô cùng căng thẳng, lập tức đứng dậy lau khô miếng ngọc.

Trong khoảnh khắc ấy, ta thoáng nhìn thấy một hoa văn hình trăng non trên khối ngọc đó. Mà đặc biệt hơn, mặt chính diện của nó còn có một ấn ký hình đầu hổ. Giống hệt khối ngọc của phụ thân Vệ Dịch."

Càng nói, lòng hắn càng thêm bất an.

Hắn trầm ngâm suy nghĩ, chậm rãi lên tiếng: "Nhưng nếu nói khối ngọc đó thuộc về Ngự Quốc Công, vậy tại sao lại xuất hiện trong tay phụ thân Vệ Dịch? Điều này hoàn toàn không hợp lý."

Đúng vậy, không hợp lý chút nào!

Ngự Quốc Công là người trong hoàng thất, chưa từng có bất kỳ mối quan hệ hay giao tình gì với phụ thân Vệ Dịch. Vậy thì vì sao khối ngọc lại ở đó?

Chính điểm này cũng khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy kỳ lạ.

Nàng dứt khoát lấy miếng ngọc ra, đưa cho Cảnh Dung: "Chàng nhìn kỹ lại xem, có đúng là khối ngọc năm đó hay không?"

Cảnh Dung nhận lấy, vừa vuốt ve bề mặt nhẵn mịn của viên ngọc, vừa chìm vào suy tư.

Hắn khẽ lắc đầu, mày nhíu chặt: "Khi đó ta chỉ mới ba, bốn tuổi, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, không dám khẳng định. Cũng có khả năng... chỉ là do hai khối ngọc quá giống nhau."

Giống nhau đến mức khó phân biệt!

Nói rồi, hắn trả miếng ngọc lại cho Kỷ Vân Thư.

Nàng lặng lẽ dùng ngón tay miết dọc theo đường nét gồ ghề trên bề mặt ngọc, suy tư: "Lúc trước, Triệu Hoài cũng từng nhắc đến khối ngọc này. Hắn nói chủ nhân của nó dường như rất lo lắng, hơn nữa, suốt chặng đường vừa qua, hắn vẫn luôn bám theo chúng ta.

Vậy nên ta có lý do để tin rằng khối ngọc này không hề đơn giản. Mà giờ đây, nghe chàng nói như vậy, ta lại càng thêm chắc chắn, khối ngọc này nhất định ẩn giấu một bí mật nào đó! Hơn nữa, bí mật này có thể liên quan đến Vệ gia, đến Vệ Dịch, thậm chí... đến cả Ngự Quốc Công."

Lời này vừa thốt ra, giống như một quả bom vô hình.

Bề ngoài tưởng chừng chỉ là một suy đoán, nhưng lại có sức nặng khủng khiếp!

Cảnh Dung nhìn nàng, thấy hàng chân mày mảnh khảnh của nàng hơi cau lại, đáy mắt trầm tư.

Hắn cũng tán đồng suy luận của nàng. Khi hắn đang định lên tiếng thì—

Bỗng nhiên, một trận huyên náo từ xa vọng tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

Theo phản xạ, cả hai quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Là trước cửa một tiệm tơ lụa!

Chỉ nghe thấy giọng nữ the thé đang lớn tiếng mắng mỏ, thanh âm bén nhọn vang vọng cả con phố.

Chẳng mấy chốc, cửa hàng đã bị đám đông vây kín, ai nấy đều xì xào bàn tán, chỉ trỏ không ngừng.

Vốn dĩ, bọn họ cũng chẳng có hứng thú với mấy chuyện vặt vãnh như vậy.

Nhưng không ngờ—

Từ bên trong lại truyền ra một giọng nói mềm mại quen thuộc.

Kỷ Uyển Hân!

~~~Hết chương 487~~~

Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com