Những người khác nghe mà có cảm giác như hiểu nhưng lại không dám chắc.
Dần dần, ai nấy cũng bắt đầu nhận ra—
Cả hai cứ bóng gió qua lại, nhưng hoàn toàn chẳng có chút ý tứ gì gọi là thành ý hợp tác.
Chúc Mạn ăn vài miếng cho có lệ.
Sắc mặt vẫn bình thường.
Người của Cố Tịch âm thầm thở phào.
May mà trước đó đã tìm hiểu trước khẩu vị của vị Chúc tổng khó hầu hạ này, bằng không... có khi ngay cả ăn cũng không buồn động đũa.
Cố Tịch tựa người vào ghế, nhấp một ngụm rượu, ánh mắt mang theo ý vị sâu xa, rơi xuống người phụ nữ bên cạnh.
Ánh nhìn nóng bỏng, quá mức lộ liễu khiến người khác không thể làm ngơ.
Chúc Mạn quay đầu nhìn anh:
"Cố tổng no rồi?"
Cố Tịch nhìn cô, nhướn mày cười nhẹ:
"Ừ, no rồi, ăn... rất no."
"Vậy thì nói chuyện hợp tác đi."
Chúc Mạn cầm ly rượu trên bàn, hờ hững nhấp một ngụm.
Dù gì cũng từng quấn lấy nhau cả đêm, không cần quanh co, cứ thẳng thắn bàn chuyện làm ăn.
"Được thôi."
Cố Tịch vẫn mang dáng vẻ lười nhác như cũ, nhưng ánh mắt lại ánh lên chút ý cười khó đoán.
Anh nâng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhếch môi nói:
"Chúc tổng cứ nói thử xem, lý do để tôi chọn Thiên Nghệ là gì? Nói cho cùng, dù Thiên Nghệ có hậu thuẫn là tập đoàn Chúc thị, nhưng đối với Chúc thị mà nói, Thiên Nghệ cũng chỉ như có cũng được, không có cũng chẳng sao."
"Hơn nữa mấy năm gần đây, danh tiếng và nghiệp vụ của Thiên Nghệ đều đi xuống. Hoàn Vũ chúng tôi có lựa chọn tốt hơn không phải sao?"
"Ví dụ như, Khải Tinh Media. Chủ tịch của bọn họ đã liên hệ với tôi từ trước cả Chúc tổng rồi."
Anh chậm rãi nói từng câu, không nhanh không chậm.
Chúc Mạn nghe xong, mỉm cười nhàn nhạt:
"Xem ra Cố tổng cũng đã tìm hiểu về Thiên Nghệ rồi."
Cô nâng ly rượu, đôi mắt tĩnh lặng nhưng kiên định:
"Cố tổng cứ yên tâm, chỉ cần tôi còn ở đây, Thiên Nghệ sẽ không phải là một công ty 'có cũng được, không có cũng chẳng sao'."
"Và tôi có đủ tự tin, đưa Thiên Nghệ trở thành công ty giải trí hàng đầu trong nước."
"Cố tổng, vụ hợp tác này, anh chỉ có lời."
Người phụ nữ tự tin, đầy tham vọng.
Không rõ là khoác lác hay thực sự có niềm tin và năng lực.
Cố Tịch dựa lưng vào ghế, hứng thú đánh giá cô.
"Nghe cũng có lý đấy."
Nói xong, anh cười nhạt, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi đặt ly xuống.
Ánh mắt lười biếng nhìn sang cô, giọng điệu vẫn tùy tiện như cũ:
"Chúc tổng, cô thật lòng muốn hợp tác?"
"Không thì sao?"
Chúc Mạn nở nụ cười lịch sự.
Không lẽ tôi rảnh rỗi đến mức ngồi đây cười gượng với anh chắc?
Cố Tịch cười, gật đầu, lấy điện thoại ra, đẩy đến trước mặt cô.
Khoé môi anh khẽ nhếch, giọng nói lười nhác:
"Được thôi, để lại số điện thoại cá nhân đi."
Chúc Mạn: "?"
Mọi người: Số điện thoại cá nhân? Cố tổng này chẳng lẽ là đang có ý đồ khác?
Bảo sao lại chủ động sắp xếp bữa tiệc này.
"Sao? Không muốn à?"
Cố Tịch cong môi, nhướng mày nhìn cô.
"Sao lại không chứ."
Chúc Mạn cười dịu dàng.
Chỉ là một số điện thoại, ai cũng có thể cho mà.
Cô duỗi ngón tay, nhanh chóng bấm một dãy số, sau đó đẩy điện thoại trở lại trước mặt anh.
Cố Tịch hứng thú nhìn cô:
"Hợp đồng đã chuẩn bị chưa, Chúc tổng?"
Vừa dứt lời, Dư Đồng lập tức bước tới, cung kính đưa hợp đồng bằng hai tay:
"Cố tổng."
Cố Tịch nhận lấy, tùy ý lật vài trang, sau đó không nói hai lời, cầm bút lên, ký mạnh một nét dứt khoát.