Nhất định phải khiến Chúc Mạn cầu xin, anh mới miễn cưỡng buông tha cô.
—Ba giờ sáng—
Chúc Mạn kiệt sức, toàn thân mướt mồ hôi.
Cô lười quan tâm, trực tiếp vùi đầu ngủ.
—Sáng hôm sau—
Khi Chúc Mạn tỉnh dậy, liền chạm phải đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của người đàn ông.
Cả hai đều tr.ần tr.ụi.
Người đàn ông cười nhạt, ánh mắt đầy thú vị.
Chúc Mạn xem như anh không tồn tại, thản nhiên ngồi dậy, cầm điện thoại gọi một cuộc, bảo người mang quần áo đến, rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy lách tách vang lên, rất lâu mới ngừng lại.
Chúc Mạn mặc áo choàng tắm bước ra, tóc vẫn còn hơi ướt, làn da trắng nõn không son phấn, đôi mắt sáng ngời, cả người toát lên vẻ lười biếng mà quyến rũ như hoa sen vừa rời khỏi mặt nước.
Cô ngồi xuống sofa, cầm điện thoại lên xem.
"Có phiền không?"
Cố Tịch lười biếng tựa vào giường, châm điếu thuốc, ra hiệu về phía cô.
"Tùy anh."
Chúc Mạn không nhìn anh, hờ hững đáp.
Vừa dứt lời, tiếng bật lửa kim loại vang lên.
Cố Tịch châm thuốc, nhả ra một hơi khói.
Gương mặt anh ẩn hiện trong làn khói mờ ảo.
Người đàn ông để trần nửa thân trên, ánh mắt nhàn nhạt dừng lại trên người cô, giọng trầm khàn quyến rũ:
"Cho tôi số điện thoại đi."
"Sao? Vẫn muốn ngủ với tôi nữa à?"
Chúc Mạn cười, liếc anh một cái.
Người đàn ông nhàn nhạt khóa chặt ánh mắt lên cô, khóe môi khẽ nhếch:
"Ừ, ngủ rất ngon."
Chất lưu manh toát ra tự nhiên.
Chúc Mạn nhìn dáng vẻ lười biếng, chơi bời của anh, bỗng nghĩ đến một ngôi sao điện ảnh Hongkong rất nổi tiếng.
Khí chất rất giống.
Ngay cả gương mặt cũng mang vẻ phong lưu.
Chỉ là, gương mặt và vóc dáng của anh lại hợp gu cô hơn.
"Anh nghĩ đẹp quá nhỉ, kỹ thuật cũng bình thường thôi, tôi không hài lòng lắm."
Cô thản nhiên buông lời dối trá.
Nghe vậy, Cố Tịch cười khẽ, giọng điệu lười nhác:
"Thế thì đáng tiếc thật."
"Nhưng cô có nghe không, tối qua có một con mèo kêu rất thoải mái đấy."
Anh khẽ nhếch môi, làn khói thuốc theo môi và mũi chậm rãi tản ra, hương thuốc lá nhàn nhạt lan tỏa.
Quyến rũ đến tận cùng.
Chúc Mạn nhún vai, cười khẩy:
"Cũng có một con chó kêu rất thoải mái đấy."
Vừa dứt lời, chuông cửa vang lên.
Cô đứng dậy đi mở cửa.
Cố Tịch nhìn theo bóng lưng mềm mại của cô, khẽ cười cắn răng.
Đúng là—
Trên giường thì sống dở chết dở, xuống giường lại mạnh miệng như vương giả.
Chúc Mạn mở cửa.
Trợ lý của cô đứng ngoài, cung kính lên tiếng:
"Chúc tổng."
Chúc Mạn gật đầu, nhận lấy túi đồ trên tay cô ấy.
Nhìn thấy trợ lý có vẻ muốn nói lại thôi, Chúc Mạn khẽ nhướng mày, chờ cô ấy lên tiếng.
Ánh mắt trợ lý vô tình lướt qua cổ cô.
Dấu vết ái muội trên làn da trắng nõn quá mức rõ ràng, không tài nào bỏ qua được.
Cô ấy vội dời mắt, nhắc nhở:
"Chúc tổng, chiều nay có bữa tiệc với Tổng giám đốc Cố của Tập đoàn Giải trí Toàn Cầu Hongkong, tối còn có một buổi tiệc rượu."
Cô ấy nghĩ nên nhắc nhở tổng giám đốc nhà mình, tránh để cô ấy mải mê trong vòng tay ấm áp, mà quên mất công việc.
"Được."
Chúc Mạn đáp một tiếng, rồi đóng cửa, tùy tiện đi vào phòng thay đồ.
Cố Tịch khoác áo choàng tắm bước ra, vừa vặn nhìn thấy cô từ phòng thay đồ bước ra.
Chiếc váy hai dây màu đen ôm sát lấy đường cong cơ thể hoàn mỹ.
Gợi cảm mà quyến rũ.
Nghĩ đến tối qua, cảm giác trong tay quả thực không tệ.
Chúc Mạn cong môi cười nhạt, vẫy nhẹ điện thoại trong tay, giọng điệu hờ hững:
"Muốn tiền không? Tôi trả cho anh."
Cố Tịch nhìn cô, nhướng mày, cười nhẹ:
"Chúc tiểu thư khách sáo quá rồi."
Chúc Mạn nhún vai, không chút lưu luyến xoay người rời đi.
Tiếng giày cao gót lách cách vang vọng trong căn phòng rộng lớn, kiêu ngạo mà phóng khoáng.
Khuôn mặt Cố Tịch ẩn sau làn khói mỏng, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía cửa.
Anh khẽ cúi đầu, nhìn chiếc đồng hồ nữ trong tay, khóe môi cong lên.
"Chúc... Mạn..."
Anh chậm rãi nhấm nháp cái tên này, ánh mắt đầy ẩn ý.
Trên đường về, Chúc Mạn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
Mãi đến khi trở lại biệt thự ở Hongkong, cô mới vô tình phát hiện—chiếc đồng hồ trên tay không thấy đâu nữa.
Chiếc đồng hồ đắt đỏ mà cô đã bỏ hơn trăm triệu tệ ra đấu giá sau khi thất tình, còn chưa kịp đeo được một tuần.
Cô mơ hồ nhớ lại, tối qua có một người đàn ông chê phiền phức rồi tiện tay tháo ra.
Chúc Mạn cũng thoải mái: "Thôi kệ, coi như phí lao động đi."
Dù sao trải nghiệm tối qua cũng không tệ.
—5 giờ chiều—
Chúc Mạn che đi dấu vết trên cổ, trợ lý đến đón cô đi tiếp khách.
Khi cô và đoàn người đến nơi, trong phòng bao đã có một số người của tập đoàn Hoàn Cầu Hongkong.
Thấy cô bước vào, mọi người lập tức đứng dậy chào hỏi:
"Chúc tổng đến rồi, hoan nghênh hoan nghênh!"
Bề ngoài lịch sự, nhưng ánh mắt lại đầy dò xét.
Đám cáo già này khôn lắm, thấy cô gái trẻ như Chúc Mạn tiếp quản Thiên Nghệ, dù là người nhà họ Chúc ở Kinh thành, nhưng còn trẻ như vậy, chắc cũng không có bao nhiêu bản lĩnh.