Sunny đã bắt đầu Ác Mộng này dưới một bầu trời xanh lam. Rồi, cậu đi đến Thất Sủng, nơi được tắm trong ánh sáng đỏ sẫm của một hoàng hôn vĩnh hằng. Giờ, cậu cuối cùng đã đến vùng nước nơi ánh chạng vạng mềm mại của bình mình mới sinh thẩm thấu thế giới với ánh sáng dịu dàng.
Nước trôi chảy của Dòng Sông Vĩ Đại như một mặt gương tĩnh lặng mà phản chiếu lấy màu mộng mơ của bầu trời ban mai. Vì vậy, con thuyền duyên dáng như có vẻ đang đi trên bản thân thiên đường vậy.
Đó là một cảnh tượng xinh đẹp mà an ủi linh hồn và lấy đi hơi thở...nếu không phải vì những mối nguy hiểm ẩn nấp bên dưới sự hoa mĩ này.
Cassie từ lâu đã dùng Ánh Sáng Dẫn Đường để chỉ đường về phía Kai...việc cây trượng tôn nghiêm vẫn còn phản ứng với Tên Thật của hắn khiến trái tim Sunny tràn đầy hi vọng. Ít nhất điều đó có nghĩa là bạn cậu vẫn còn sống.
Giờ thì, họ đang đi xuôi dòng để tìm kiếm thành phố Chạng Vạng đã mất, nơi cung thủ có duyên kia đang bị mắc kẹt. Vấn đề là thay vì rời xa Mép, Phá Xích lại đang bị kéo càng lúc càng gần về phía nó.
Nên, họ phải lo lắng không chỉ về đám Sinh Vật Ác Mộng ẩn nấp bên dưới cơn sóng, mà còn phải dè chừng bản thân dòng nước nữa.
Càng đến gần Mép, dòng chảy càng trở nên bạo lực, cố kéo con thuyền về phía thác nước bất tận kia. Kể cả bây giờ, sau khi đã đi khỏi nó vài ngày, vẫn gần như không thể nào duy trì đường đi của Phá Xích. Đến cuối cùng, Cassie đã từ bỏ việc chống lại dòng nước và nâng con thuyền bay lên.
Họ đang ở gần nước, bay trên bề mặt nó, để tránh bị tấn công từ phía trên – hay ít nhất là có đủ thời gian để phản ứng nếu có đòn tấn công.
Đương nhiên, một chiến lược như vậy cũng khiến họ trở nên trơ trọi hơn từ những kẻ địch dưới nước. Nhưng mà sau khi chứng kiến bầy bướm đáng sợ kia, Sunny cực kì e ngại bầu trời rộng lớn kia.
Những ngày chậm rãi trôi qua.
Sunny tiếp tục làm việc để biến Hòm Hám Của thành một Tiếng Vang. Nhưng mà dần thì, tâm trí cậu bắt đầu trôi khỏi câu đố đó, và trở nên âm u và nghiêm trọng.
Những đồng đội của cậu mang biểu hiện tương tự.
Như thể họ đang cảm nhận được một cơn bão dữ dội sắp đến...có lẽ là một cơn bão máu. Của một trận chiến mà sẽ kiểm tra chính quyết tâm của họ, và có lẽ sẽ thấy nó là không đủ.
Chậm nhưng chắc, những cuộc trò chuyện linh tinh ngừng lại. Âm thanh cười cợt mà từng vang vọng trên Phá Xích biến mất, bị thay thế bởi sự im lặng nghiệt ngã. Một sự căng thẳng lấn át lắng xuống trên con thuyền duyên dáng.
Cho dù vậy, mọi người bình tĩnh và từ tốn, chuẩn bị cho trận chiến kia với sự quyết tâm lạnh lẽo.
‘A. Mình có thể ngửi thấy nó...’
Máu vẫn chưa đổ ra, nhưng mà cái mùi của nó đã lan ra trong không khí.
Kì lạ là, rất ít Sinh Vật Ác Mộng tấn công con thuyề họ – có lẽ là vì ngay cả đám quái vật cũng khó sống sót ở gần Mép như này. Trong lúc những ngày trôi qua thì con số đó càng giảm xuống hơn nữa, đến khi không còn lại gì nữa.
Đó vừa kì lạ vừa đáng lo lắng. Không có nơi nào trong Mộ Ariel là an toàn cả, và vì ngay cả đám Sinh Vật Ác Mộng cũng không dám tiến vào vùng nước này, những nhân loại như họ cũng phải hết sức cẩn thận.
...Vào ngày thứ bảy, họ cuối cùng nhìn thấy gì đó dâng lên trên bề mặt của dòng sông. Trong lúc Phá Xích đến gần hơn, và họ có thể nhìn thấy vật thể to lớn kia rõ hơn, Sunny cau mày.
Đó là xác một con thủy quái ghê gớm, cơ thể nó phủ một bộ vỏ tái nhợt. Da thịt Sinh Vật Ác Mộng kia từ lâu đã mục nát đi, chỉ để lại một bộ vỏ rỗng. Một đống mũi tên cắm lên trong bộ vỏ rạn nứt của nó, và có những mũi lao móc trôi nổi trong nước xung quanh nó.
Cũng có những lỗ to trên bộ vỏ, như thể có gì đó đã dùng răng sắc bén cắn xuyên qua, rồi xé đi đống thịt to đùng trong lúc làm vậy.
Sunny cho rằng cậu nhận ra những dấu răng khủng khiếp đó.
‘...Daeron đã giết thứ này hay sao?’
Cũng hợp lý, vì nơi này ở gần thành phố của ông ta. Nhưng mà có một thứ khác ghê rợn về Sinh Vật Ác Mộng này...
‘Tại sao nó vẫn còn ở đây?’
Gần Mép như này, có một dòng chảy mạnh mẽ kéo mọi thứ đến vực thẳm. Nhìn cái xác này, nó đã bị giết phải vô số năm trước rồi. Vậy mà, nó vẫn còn, bằng cách nào đó ở yên tại chỗ này. Kể cả những mũi lao móc xung quanh nó cũng không bị dòng nước mang đi.
Trong lúc cậu nhíu mày, Nephis nói chuyện với Cassie, giọng nói cô mang theo một tia bất an:
“Đừng đến gần.”
Nhà tiên tri mù nhẹ nhàng đẩy mái chèo, khiến Phá Xích đi vòng qua cái xác to lớn kia.
Jet im lặng quan sát nó vài giây, rồi hỏi:
“Mọi người cho rằng chuyện gì xảy ra ở đây?”
Sunny trề môi.
“Nó chắc là bị người của Chạng Vạng giết, trước khi thành phố bị mất. Nhưng mà tôi không chắc tại sao nó vẫn ở trong trạng thái kì lạ này.”
Họ sớm muộn gì cũng sẽ biết mà thôi.
Để lại cái xác khiến người ta bất an kia, họ tiếp tục đi theo Ánh Sáng Dẫn Đường.
Không lâu trước khi họ phát hiện thêm những dấu hiệu của trận chiến trong quá khứ.
Có thêm những xác Sinh Vật Ác Mộng, mỗi con khủng khiếp hơn con trước đó. Đủ loại kinh dị mà có vẻ đã từng tấn công Chạng Vạng, từ lâu lắm rồi, chỉ để bị giết bởi những chiến binh của thành phố của Daeron. Và đó chỉ là những thứ mà đã có thể chống lại dòng chảy, vì nguyên nhân gì đó. Ai biết được thật sự đã có bao nhiêu sinh vật khủng khiếp tham gia trận chiến ghê gớm đó?
Những cái xác đầy những vết thương. Vài thứ là gây ra bởi vũ khí, vài thứ rõ ràng là từ những Ký Ức hùng mạnh. Vài thứ có vẻ là do chính Vua Rắn gây ra cho đám Sinh Vật Ác Mộng, hoặc có lẽ là một trong những vị Thánh dưới ông ta.
Họ cũng nhìn thấy một đống gỗ trôi dạt để lại bởi những con thuyền tan vỡ. Cảnh tượng mảnh vụn trôi nổi đó vừa đáng buồn vừa đáng sợ.
Sau khi đi qua chiến trường cổ đại kia trong vài ngày, họ cũng nhìn thấy những con thuyền tương đối nguyên vẹn.
Chúng khác với những chiến hạm hợp kim của thế giới thức tỉnh và cũng khác với những thuyền gỗ duyên dáng của Người Ở Sông. Khung xương xây bằng gỗ, nhưng mà thân thuyền thì được bọc những tấm giáp làm từ xương, vỏ, và da của những con thủy quái hắc hóa.
Đa phần bị tổn thương nghiêm trọng, nghiêng đi, với những lỗ hỏng to lớn trên thân thuyền. Những cột buồm bị gãy, và những tấm giáp ở hai bên mang những vết sẹo tồi tệ. Vài thuyền bị cháy đen, vài thuyền có vẻ như đã bị tiêu tan một nửa bởi thứ chất lỏng nào đó. Nói cách khác...những con thuyền tan vỡ này trông không khác gì những cái xác của đám Sinh Vật Ác Mộng mà họ đã chiến đấu chống lại.
Chết, bỏ lại, và quên đi mất.
Nhưng nếu như có một điểm tương đồng giữa toàn bộ chúng, thì đó là không có lấy một linh hồn còn sống nào trên thuyền. Chỉ có những bộ xương mặc những bộ giáp rách. Mọi thứ đã chết và im lặng...ngay cả nước của Dòng Sông Vĩ Đại cũng trở nên tĩnh lặng kì lạ, dòng chảy gần như biến mất.
Nhìn dòng chảy ngừng lại khiến Sunny đầy cảm giác bất an sâu sắc. Cậu đã nhìn thấy dòng chảy không ngừng của Dòng Sông Vĩ Đại ngừng đúng một lần...những tháng trước kia, trong mắt cơn bão thời gian. Chứng kiến việc tương tự xảy ra gần Chạng Vạng khiến Sunny lo ngại.