Những dòng chữ lơ lửng giữa không trung lại biến đổi.
【Thật chịu hết nổi, nữ phụ này sao lắm chuyện thế! Nam nữ chính vốn đang bàn chuyện hồi kinh, kết quả chỉ vì tâm trạng cô ta không tốt mà nam chính phải chạy đến dỗ dành, thật phiền phức!】
Vậy nên thực ra, Lục Mạnh Niên đang giận vì ta quấy rầy bọn họ sao?
Ta nhìn qua chỗ khác, trong lòng chua xót vô cùng.
“Không có gì.”
Ta lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười:
“Nếu chàng có việc bận, không cần đến bầu bạn với ta đâu.”
Trước kia ta chưa từng để ý.
Giờ bị nhắc nhở, ta mới giật mình nhận ra, mỗi khi gặp ta, Lục Mạnh Niên luôn cực kỳ lạnh nhạt.
Dù có gần gũi cũng giữ một khoảng cách nhất định.
Ta từng nghĩ đó là vì bản tính hắn như thế, lại thêm tuân thủ lễ nghi.
Nhưng rõ ràng, không lâu trước đó, hắn đã từng cười với Tang Dao Dao.
Còn rất dịu dàng nữa.
Nghĩ đến đây, ta cố nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng.
Cũng chẳng còn tâm tư chú ý đến sắc mặt Lục Mạnh Niên trầm xuống mấy phần sau câu nói của ta.
Hắn khẽ mím môi.
Vừa định mở miệng, ánh mắt chợt dừng lại trên giường.
Ta nhìn theo.
Lập tức tay chân luống cuống, vội vàng giấu thứ nọ ra sau lưng, mặt nóng ran.
Đó là túi hương ta đang thêu dở.
Vốn định tặng cho Lục Mạnh Niên.
Nhưng tay nghề ta vụng về, đôi uyên ương thêu ra lại giống gà rừng.
Thực sự không thể lấy ra được.
Ta lại nhớ đến bức thêu Bách điểu triều phượng mà Tang Dao Dao đã từng đưa cho hắn.
Hôm ấy, ta thấy rõ ràng trong mắt Lục Mạnh Niên lóe lên một tia kinh diễm.
Cũng vì vậy, ta không phục, muốn tự tay thêu một túi hương tặng hắn.
Nhưng bây giờ e là càng không thể tặng được nữa.
Ta che giấu nỗi mất mát trong đáy mắt, càng giấu món đồ trong tay ra phía sau.
Giả bộ bình thản nói:
“Không phải là thứ gì tinh xảo cả, chỉ là tiện tay thêu chơi thôi.”
May mà Lục Mạnh Niên cũng chỉ nhìn thoáng một cái, sau đó thu ánh mắt về.
Khẽ ừ một tiếng, rồi thản nhiên nói:
“Ngày kia ta rảnh.”
Ngày kia?
Ta sững sờ.
Lúc này mới nhớ ra, ngày kia chính là tết Nguyên Tiêu.
Trước đó ta từng quấn lấy Lục Mạnh Niên, bắt hắn phải dành ngày này để đi chơi cùng ta.
Vốn định hôm đó sẽ trao đèn hoa đăng và túi hương, sau khi thổ lộ tâm ý với hắn thì bàn bạc ngày thành hôn.
Lúc ấy, ta luôn cho rằng Lục Mạnh Niên là phu quân nuôi từ bé của ta.
Đương nhiên phải thành thân với ta.
Ta chưa từng nghĩ, liệu hắn có thích ta hay không.
Nhưng bây giờ, tất cả đã khác rồi.
Ta hít sâu một hơi: “Ngày kia——”
Tiếng đồ vật rơi xuống đất lanh lảnh cắt ngang lời ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-2.html.]