Ta vẫn đang cầm miếng ngọc bội của Lục Mạnh Niên trong tay.
Đó là thứ từ nhỏ hắn đã đeo bên mình, bình thường rất quý trọng.
Hôm nay không hiểu sao lại rơi xuống bùn hoa.
Còn bị người giẫm lên mấy lần.
Ta nhìn mà lòng đau xót.
Cẩn thận lau sạch sẽ rồi đi tìm Lục Mạnh Niên để trả lại cho hắn.
Thuận tiện tranh công.
Chỉ không ngờ vừa đến nơi đã nghe được cuộc đối thoại này.
"Ai đó!"
Chưa kịp phản ứng, tên hắc y nam tử đứng trước Lục Mạnh Niên bất ngờ cảnh giác quát lớn.
Thanh trường kiếm trong tay cũng được rút ra khỏi vỏ.
Ta cứng đờ cả người.
Cứ tưởng bị phát hiện đang nghe trộm.
Đang do dự định đi ra thì một người đã nhanh hơn ta.
"Ta, ta không cố ý."
Tang Dao Dao, dáng đi khập khiễng, bước ra từ phía sau một tòa giả sơn.
Mặt mũi dính đầy bụi bặm.
Gương mặt kiều diễm lộ vẻ chột dạ: "Ta chỉ muốn đến cảm ơn Lục công tử. Còn nữa, Lục công tử yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngài tìm lại ngọc bội!”
Nàng lại ngẩng đầu nhìn Lục Mạnh Niên, lời nói đầy quyết tâm, ánh mắt lấp lánh.
Và khi Tang Dao Dao xuất hiện, những dòng chữ trên không lại thay đổi nhanh chóng.
【Á á á á á, nữ chính mặt trời nhỏ và nam chính bóng tối mới là tuyệt phối!】
【Một người là biểu tiểu thư bị ăn nhờ ở đậu, một người là đồng dưỡng phu bị ép phải xung hỉ, hu hu, nhà họ Tạ thật sự là đáng chêc!】
【Chỉ là ngọc bội thôi mà! Nữ chính chỉ cần cười một cái, nam chính có thể đưa cả tính m-ạ-ng cho nàng!】
Những dòng chữ đó có vẻ không hề nhận thấy sự hiện diện của ta.
Rất nhanh, ta cũng hiểu lý do vì sao ngọc bội bị mất.
Thì ra là Tang Dao Dao đã bị một con mèo trong sân cắn phải.
Lục Mạnh Niên bảo vệ Tang Dao Dao.
Trong lúc hỗn loạn, vô tình làm rơi mất ngọc bội.
Ta nhìn mà lòng khó chịu.
Không khỏi phản bác lại những dòng chữ đó.
Dù ta không ưa Tang Dao Dao, nhưng ta chưa từng sỉ nhục nàng ta.
Hơn nữa ta và Lục Mạnh Niên quen biết bao nhiêu năm.
Ta đã tận mắt chứng kiến ngọc bội quan trọng thế nào đối với hắn.
Hắn từ nhỏ đã đeo nó, vật bất ly thân.
Lục Mạnh Niên cũng rất coi trọng tính mạng.
Hắn đã từng nói hắn còn nhiều việc quan trọng phải làm.
Sao có thể dễ dàng đem mạng sống cho người khác được?
Tất cả những lời đó đều không đúng—---
"Không việc gì.”
Giọng nói lạnh lùng cắt đứt suy nghĩ của ta.
Ta ngơ ngác ngẩng đầu.
Từ phương hướng này vừa vặn nhìn thấy Lục Mạnh Niên đang cúi đầu nhìn Tang Dao Dao.
Dường như hắn thở dài một cái: "Ngươi đã xử lý vết thương chưa?"
"Chưa... chưa ạ..."
Tang Dao Dao e thẹn đỏ mặt.
Nhưng vẻ mặt nàng nhanh chóng chuyển thành do dự.
Nàng cắn răng, rồi nói: "Ta không cố ý nghe lén hai người đâu. Nhưng Lục công tử, liệu có thể dẫn ta theo ngài về kinh không? Ta... ta có thể trả tiền công!”
Tang Dao Dao muốn theo Lục Mạnh Niên về kinh?
Ta ngây ra.
Không hiểu sao lòng ta bỗng cực kỳ hoảng hốt.
Ta vô thức nhìn phản ứng của Lục Mạnh Niên.
Liên tục tự nhủ rằng Lục Mạnh Niên chắc chắn sẽ không đồng ý.
Hắn còn không chịu nói với ta về việc trở về kinh, sao có thể đồng ý dẫn Tang Dao Dao mới tới Tạ phủ chưa bao lâu theo cùng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nien-nien-huu-ngu/chuong-1.html.]
Cho đến khi ta nhìn thấy tên hắc y nam tử định động thủ với Tang Dao Dao, nhưng bị Lục Mạnh Niên giơ tay ngăn lại.
Hắn dừng lại, như cười khẽ một tiếng.
Thanh âm bớt đi một chút lạnh lùng:
"... Được."
Ta không thể nhìn rõ nét mặt hắn, nhưng có thể nghe rõ hắn đã đồng ý lời yêu cầu của Tang Dao Dao.
Nỗi thất vọng, đau đớn cùng một cơn ghen tị mạnh mẽ trào lên, ép chặt trái tim ta từng chút một.
Ta vô thức quay người bỏ chạy.
Lòng hoảng hốt nghĩ thầm.
Hóa ra những dòng chữ đó đều là sự thật.
2.
Lục Mạnh Niên là đồng dưỡng phu xung hỉ của ta.
Khi còn nhỏ sức khỏe ta rất yếu.
Cuối cùng phụ thân nghe lời một phương sĩ giang hồ, mua Lục Mạnh Niên từ tay một người thợ rèn.
"Thật ra còn có người tốt hơn."
Mỗi lần phụ thân nhắc đến chuyện này, giọng ông lại đầy chua chát:
"Nhưng con lại nhìn trúng tiểu tử bị đánh đến mức chỉ còn một hơi thở này, con cứ ôm chặt không chịu buông, còn lao ra chắn roi thay cho nó. Lúc cha con bị thương cũng không thấy con la lối ghê như vậy!”
“Đó tất nhiên là vì A Lục trông đẹp hơn phụ thân chứ sao!”