Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 8



8.

Khi chúng tôi xuống núi thì đã là chín giờ tối, cả thôn Sa Cương chìm trong tĩnh lặng.

Hầu như không tốn mấy công sức, chúng tôi đã hỏi được vị trí nhà ông lão mà trước đó từng gặp.

Ông ấy tên là Trương Thủy Hoa, sống ở thôn Sa Cương từ đời này sang đời khác, từng là trưởng thôn nơi này.

Người phụ nữ chỉ đường cho chúng tôi nhỏ giọng, vẻ thần bí: “Con trai ông ấy mất tích từ năm ngoái rồi, giờ tinh thần không được bình thường nữa đâu.”

“Trước kia còn thấy ổng coi một con heo là con trai mình, ngày ngày cho nó ăn cơm, ngủ chung với nó luôn. Ổng suốt ngày lẩm bẩm mấy chuyện yêu quái thần tiên gì đó, chắc đầu óc có vấn đề rồi!”

 “…”

Tôi và Giang Thiếu Thiên nhìn nhau, không nói thêm gì.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Nhà Trương Thủy Hoa nằm ở phía đông thôn, chỉ có một căn nhà đất đơn độc, xung quanh là cây cối và rừng trúc.

Giang Thiếu Thiên tiến lên gõ cửa, vài giây sau bên trong vang lên tiếng sột soạt khe khẽ.

Két ——

Cánh cửa gỗ cũ kỹ từ từ được kéo mở ra một khe nhỏ.

Một đôi mắt già đục ngầu lộ ra từ trong bóng tối, nhìn chằm chằm vào tôi và Giang Thiếu Thiên không chớp.

Sau khi nhận ra chúng tôi, ông lão chậm rãi nói: “Có chuyện gì không?”

Giang Thiếu Thiên cười khẩy: “Ông cụ, ông hài hước ghê ha.”

“Dẫn tụi tôi loanh quanh cả mấy tiếng trên núi rồi giờ còn hỏi có chuyện gì không?”

Sắc mặt Trương Thủy Hoa chợt thay đổi, giọng cũng trầm xuống: “Quả nhiên các người là vì miếu Tàng Khang mà đến.”

Ông liếc chúng tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi khuyên các người nên rời khỏi đây sớm đi, nơi này không phải chỗ các người nên đến!”

Nói rồi, ông đưa tay định đóng cửa lại.

Tôi nhanh tay chặn cửa lại: “Ông ơi, tụi cháu đi xa vậy rồi, có thể xin một ly nước uống được không?”

Trương Thủy Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, sau vài giây đối mặt căng thẳng, cuối cùng cũng mở cửa ra.

9.

Nhà của Trương Thủy Hoa không lớn, ngoài gian chính thì chỉ còn một căn phòng bên cạnh luôn đóng kín cửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ông đưa nước cho chúng tôi: “Uống xong rồi đi đi.”

So với ban ngày, lúc này rõ ràng ông căng thẳng hơn nhiều.

Ánh mắt cứ liếc về phía cánh cửa phòng đang đóng chặt kia.

Giang Thiếu Thiên cầm cốc nước đi loanh quanh trong gian chính, rồi bước đến trước cánh cửa ấy, tay đưa ra sờ chỗ này chạm chỗ kia.

Trương Thủy Hoa lập tức đứng bật dậy: “Cậu làm gì đấy!”

Giang Thiếu Thiên sững người: “Sao vậy? Cửa nhà ông làm bằng vàng chắc?”

Trương Thủy Hoa không đáp, vẫn căng thẳng nhìn chằm chằm cậu ấy.

Giang Thiếu Thiên giơ tay lên ra vẻ đầu hàng: “Được rồi được rồi, tôi không sờ nữa.”

Cậu ta làm bộ quay đi, nhưng vừa bước một bước thì bất ngờ loạng choạng, cả người nghiêng về phía trước, “vô tình” đập vào cánh cửa kia.

“Á!”

Một tiếng hét thất thanh vang lên từ bên trong.

Giang Thiếu Thiên lập tức vặn tay nắm cửa, lao thẳng vào trong.

Động tác của cậu ta cực kỳ nhanh, nhanh đến mức Trương Thủy Hoa còn chưa kịp phản ứng.

Đợi đến lúc ông bừng tỉnh, tức giận lao đến thì đã muộn rồi.

“Đừng nhìn tôi! Đừng nhìn tôi!”

Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn con heo đang run rẩy co rúm trong góc giường.

Trương Thủy Hoa xô mạnh Giang Thiếu Thiên ra, kéo chăn trên giường phủ kín lên con heo ấy.

Ông gào lên, mắt đỏ rực: “Cút! Ra ngoài hết cho tôi!”

Giang Thiếu Thiên từ từ lùi về, đứng cạnh tôi, miệng lẩm bẩm: “Chị Như Ý, trên đời thật sự có con heo biết nói chuyện đấy…”

Tôi không đáp, tựa vào khung cửa nhìn Trương Thủy Hoa: “Đây là con trai ông sao?”

Toàn thân Trương Thủy Hoa khẽ run lên, ông quay lưng về phía chúng tôi, che chắn cho con heo, im lặng không nói gì.

Tôi lại nói tiếp: “Con trai ông đã từng đến miếu Tàng Khang, còn gặp được thần tiên phải không? Nó trở nên như thế này, chắc chắn có liên quan đến vị thần tiên kia.”

“Ông ơi, nếu bây giờ ông vẫn không chịu hợp tác, con trai ông e là thật sự không cứu được nữa đâu.”

Trương Thủy Hoa lập tức quay đầu nhìn tôi chằm chằm: “Sao cô biết… Rốt cuộc cô là ai?”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com