Như Ý Phục Yêu Truyện: Đương Khang

Chương 7



7.

Sáng sớm hôm sau, tôi và Giang Thiếu Thiên lên xe đến thôn Sa Cương.

“Người mà hôm qua chị bảo tôi điều tra ấy...”

Giang Thiếu Thiên khựng lại một chút.

Tôi quay sang nhìn cậu ta: “Sao thế? Có gì bất thường à?”

Cậu ta nói: “Không có gì lạ cả, lý lịch từ nhỏ đến lớn rất bình thường. Chị Như Ý, có phải chị suy nghĩ nhiều quá không? Có khi Lâm Nguyện chỉ là tình cờ thấy chị ở đâu đó, rồi tối qua vì chính nghĩa nên mới ra tay giúp thôi.”

Tôi khẽ đáp: “Cũng có thể.”



Thôn Sa Cương ở phía Đông, cách trung tâm thành phố khá xa.

Xe lắc lư suốt gần bốn tiếng mới đến được đầu thôn.

Lúc này vừa đúng hoàng hôn.

🍀 Mấy bà yêu thương thì Follow kênh Cám tại FB: "Cam Sắc Cám" và "Đại Bản Danh Nhà Cám" nha 💗

Có một ông lão đang ngồi trên bờ ruộng, tò mò quan sát bọn tôi.

Tôi và Giang Thiếu Thiên xuống xe, đi lại gần, hỏi đường: “Bác ơi, bác có biết đi đến núi Tàng Khang phải đi lối nào không ạ?”

Ông lão ngẩng lên liếc nhìn Giang Thiếu Thiên, rồi lại nhìn qua vai cậu ta quan sát tôi: “Các cháu lên đó làm gì?”

Giang Thiếu Thiên móc trong túi ra một bao thuốc, nhét luôn vào tay ông lão, cười cười: “Cháu với chị đây là nghiên cứu sinh ngành thực vật học. Nghe nói thực vật trên núi Tàng Khang rất đa dạng, có giá trị cho đề tài nghiên cứu nên bọn cháu muốn lên đó xem thử.”

Nghe nói bọn tôi là nghiên cứu sinh, vẻ mặt ông lão lập tức hòa nhã hơn hẳn. 

Ông cười toe, cất bao thuốc vào túi, rồi giơ tay chỉ về dãy núi xa xa: “Kia, chỗ đó đó.”

Giang Thiếu Thiên lễ phép: “Cảm ơn bác ạ.”

Nói rồi cậu ta quay người bước lại chỗ tôi.

Ai ngờ ông lão lại gọi với theo một câu: “Thanh niên à, để ông nói một câu thật lòng — trời tối thì đừng lên núi.”

Giang Thiếu Thiên ngước mắt nhìn tôi.

Ông lão vẫn tiếp lời: “Trời tối trên núi đó... có yêu quái đấy!”

Dứt lời, ông vác cuốc, bước tập tễnh đi vào trong thôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -



Tôi và Giang Thiếu Thiên đến chân núi trước khi trời tối hẳn.Rừng cây trên núi Tàng Khang rậm rạp âm u, khí núi như có hơi sương lởn vởn, mơ hồ mang cảm giác linh dị thần bí.

Giang Thiếu Thiên hơi do dự: “Chị Như Ý, mình... lên luôn bây giờ à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn con đường mòn hẹp phía trước, cất bước: “Chứ còn gì nữa?”

Bọn tôi đến để bắt yêu cơ mà, đương nhiên phải đợi trời tối mới tiện ra tay.

Giang Thiếu Thiên vội đeo balo đi theo sau.

Dường như đã lâu không có ai lên núi Tàng Khang, đường mòn ban đầu vốn còn khá rộng, giờ cỏ mọc um tùm.

Lác đác hai bên đường còn có vài căn nhà đất hoang tàn bỏ trống.

Gió rít qua rừng cây, phát ra những âm thanh vù vù như khóc.

Tôi cầm đèn pin đi trước, Giang Thiếu Thiên gần như bám sát không rời nửa bước.

Theo lời Chu Tụng An kể thì ngôi miếu Tàng Khang kia không khó tìm, thậm chí còn khá nổi bật.

Nhưng lạ ở chỗ, tôi với Giang Thiếu Thiên lượn lờ trong núi gần ba tiếng đồng hồ, cuối cùng lại quay về đúng chỗ ban đầu mà không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của ngôi miếu cả.

Tôi thở hổn hển, ngồi phịch xuống một tảng đá ven đường.

Giang Thiếu Thiên hỏi: “Còn tìm tiếp không?”

Tôi lắc đầu: “Nếu tôi đoán không lầm... thì chúng ta bị lừa rồi.”

“Chỗ này chắc chỉ là một ngọn núi bình thường thôi.”

Tôi xòe bàn tay, một pháp trận màu vàng nhạt hiện lên rồi tan biến.

Trận pháp tìm linh khí hoàn toàn không có phản ứng.

Giang Thiếu Thiên cao giọng: “Gì cơ? Ý chị là... ông lão kia lừa bọn mình à?”

Tôi đứng dậy, tiện tay phủi bụi bám trên người, thản nhiên nói: “Cũng đồng nghĩa với việc, núi Tàng Khang này đúng là có điều mờ ám đấy chứ?”

“Coi như vận động thể dục đi.”

“Đi thôi, xuống núi quay lại thôn xem sao.”

Nếu mà ngôi miếu kia dễ tìm như vậy thì tôi mới thấy lạ ấy chứ.

Tình hình hiện giờ ngược lại khiến tôi yên tâm hơn một chút.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com