Không đợi cô trả lời, ông liền khép cửa lại, bước nhanh vào phòng, ánh mắt đầy xót xa khi nhìn thấy con gái nước mắt lưng tròng. Ông cau mày hỏi tiếp:
"Có ai bắt nạt con sao?"
Từ nhỏ đến lớn, Tô Noãn Noãn luôn được ba nâng niu trong lòng bàn tay. Giờ phút này, chỉ cần nghe ông an ủi một câu, nước mắt cô bé lại càng tuôn rơi như mưa, không thể nào kìm lại được.
“Sao thế này Noãn Noãn? Con muốn ba đau lòng c.h.ế.t mới chịu sao?” – ánh mắt Tô Lâm Hải đầy lo âu, giọng ông hơi run.
Ông hiểu rõ, cô con gái hoạt bát, lanh lợi của mình nếu khóc đến mức này thì chắc chắn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.
Tô Noãn Noãn nức nở, hít sâu một hơi rồi hỏi:
"Ba, tối qua ba đi dự tiệc mừng thọ của ông Đỗ, đúng không ạ?"
"Đúng rồi." – Tô Lâm Hải vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Hôm qua con ở nhà với mẹ. Ba có dẫn ai theo không?" – cô bé nghiêm túc nhìn ông.
Tô Lâm Hải đáp ngay: "Không. Ba đi một mình, có gì đâu mà cần người đi cùng?"
Giọng ông bắt đầu lộ rõ sự bực bội – ai dám bịa chuyện như vậy để lừa con gái ông chứ?
Tô Noãn Noãn vẫn muốn tin ba mình, lời ông nói khiến cô vững dạ phần nào. Nhưng trong lòng vẫn chưa yên, cô bèn hỏi tiếp:
"Ba có đứng cạnh bồn hoa ngoài sảnh tiệc để hút thuốc không?"
"Ừ, có đấy." – Tô Lâm Hải cười ngượng ngùng, "Yên tâm, ba không để mùi thuốc dính lên người đâu."
Ông biết vợ mình sức khỏe yếu, lại nhạy cảm với mùi khói thuốc. Nhưng đêm qua thật sự ông thấy bức bối, nên mới trốn ra ngoài hít một điếu cho đỡ nghẹt thở.
"Rồi còn một đứa bé gọi ba là ‘Ba’ nữa thì sao?" – Tô Noãn Noãn bỗng mỉm cười trêu, nước mắt vẫn lăn dài trên má.
Tô Lâm Hải nhíu mày, ngạc nhiên: "Gì cơ? Không có chuyện đó!"
"Không có thật à?" – Cô bé khựng lại, nhíu mày, "Người ta nói có một bé trai tầm năm sáu tuổi, mặc áo bông màu vàng, đứng ngay bên chân ba mà."
Tô Lâm Hải lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: "Thật sự không có mà."
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông vụt thay đổi. Ánh mắt bỗng trở nên phức tạp, có gì đó như nỗi đau chôn giấu từ lâu vừa trỗi dậy rồi nhanh chóng bị đè xuống. Ông vội trấn tĩnh lại, mỉm cười gượng gạo:
"Noãn Noãn, đừng nghe thiên hạ đồn bậy nữa."
Nhưng đã sống với ba hơn mười mấy năm, Tô Noãn Noãn không khó để nhận ra ánh nhìn lạ lùng vừa lóe lên trong mắt ông. Cô thấy rõ, ông đang che giấu điều gì đó.
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Niềm tin vừa mới xây lại trong lòng cô bé lập tức lung lay.
Cô nhìn chằm chằm vào ông, giọng khẽ run:
"Ba… người ta còn nói, trên áo của cậu bé ấy có in hình bồ công anh. Ba thật sự không nhớ gì sao?"
Toàn thân Tô Lâm Hải như đông cứng.
Màu da ông bỗng trở nên trắng bệch, môi khẽ run rẩy, còn sống lưng – bình thường lúc nào cũng thẳng tắp như cây tre – giờ lại khẽ cong xuống như mất hết sức lực.
Tô Noãn Noãn c.h.ế.t lặng.
Trong đầu cô chỉ còn lại một khoảng trống rỗng.
Không cần ai nói thêm lời nào, cô biết: ba đang giấu cô một bí mật. Một bí mật rất lớn.
Hai mắt Tô Noãn Noãn đỏ hoe, đang định gặng hỏi thì đã thấy ba mình tức giận, giọng ông vang lên đầy áp lực:
"Con nghe ai nói chuyện này hả?!"
Từ nhỏ đến giờ, dù có nghịch phá đến đâu, Noãn Noãn cũng chưa từng thấy ba nổi giận như thế. Giờ đây, lần đầu tiên cô bé cảm nhận được cái gì gọi là giận dữ thật sự từ người ba luôn hiền hòa ấy.
Tức nước vỡ bờ, cô bé cũng nghênh cổ lên, không chịu thua:
"Vậy đứa bé đó là ai? Tại sao lại gọi ba là ba? Ba nói rõ ràng cho con nghe đi!"
Tô Lâm Hải như bị dồn vào chân tường, sắc mặt trắng bệch. Ông vội tiến lên, hai tay run rẩy đặt lên vai con gái:
"Noãn Noãn, ai nói với con chuyện này? Con cứ nói cho ba biết trước đi, những chuyện còn lại ba sẽ giải thích sau, được không con?"
Tô Noãn Noãn giận đến bật cười, cảm thấy ba đang cố tình giấu giếm:
"Không cần ai kể đâu! Người ta đăng lên mạng rồi, ai cũng đọc được! Giờ ba muốn giấu, có giấu nổi không?"
"Đăng lên mạng?" Tô Lâm Hải biến sắc, "Đăng ở đâu?"
Lẽ nào... có người cố tình vạch trần quá khứ của ông để công kích? Là đối thủ trên thương trường?
Không đúng.
Noãn Noãn vừa nói rằng lúc ông hút thuốc ở sảnh tiệc, có một cậu bé gọi ông là ba. Nhưng ông nhớ rõ ràng lúc đó không có ai ở đó cả.