Lần đầu tiên viết truyện, chắc chắn là muốn được đón nhận lắm đây. Vậy thì từ giờ, mỗi lần cô ta đăng chương mới, cậu ta sẽ dội ngay bình luận chê bai cho bỏ ghét!
Cùng lúc đó, Tô Noãn Noãn mở app lên, tìm "Nhật Ký Hào Môn". Quả nhiên, chỉ có một chương, chưa ai lưu, một bình luận đang chờ duyệt – hẳn là của Thích Uyên rồi.
Cô bé cảm thấy khó hiểu. Thích Uyên xưa nay có bao giờ đọc tiểu thuyết đâu, thế mà giờ lại tức giận đến mức đòi bình luận dìm hàng? Bộ truyện này có gì kỳ lạ vậy?
Vốn là dân nghiện truyện lâu năm, suốt nửa năm qua không tìm được bộ nào lọt mắt, Noãn Noãn bị sự tò mò thôi thúc, bèn bấm mở chương đầu tiên.
Vừa đọc mấy dòng đầu, cô đã suýt nữa bật cười.
“Ủa? Đây chẳng phải vụ thiên kim thật giả nhà họ Thích nổi như cồn ở Long Giang sao?”
Ban đầu, cô cũng từng hóng hớt theo dõi vụ việc này, nhưng càng xem càng chán. Thiên kim thật Thích Tuyền hoàn toàn không phải đối thủ của thiên kim giả Thích Ánh Tuyết, vậy thì còn gì hay ho để xem?
Thế nhưng—đọc tới mấy đoạn sau, Noãn Noãn dần cảm nhận được điều gì đó sai sai.
“Khoan đã… Giọng văn này, chẳng phải thiên kim thật đang kể chuyện à?”
Giọng điệu tự tin, dứt khoát, lại thêm cách xây dựng tình tiết—cô gần như chắc chắn, tác giả chính là Thích Tuyền.
Không lẽ cô gái kia đang dùng thân phận "thiên kim thật" để viết lại mọi chuyện?
Càng đọc, Noãn Noãn càng phấn khích. Đến đoạn các nhân vật trong truyện đều được miêu tả, chỉ duy nhất không nhắc gì đến Thích Uyên, cô không nhịn được bật cười khúc khích.
"Chà chà, cô nàng này là cố ý để cậu ta ra rìa rồi."
Không có gì thú vị hơn việc chính người trong cuộc tự ra tay bóc drama.
Mang tâm thế hóng chuyện, Noãn Noãn tiếp tục lướt xuống phần cuối chương truyện.
[Sau khi ngồi lên xe, tôi quay đầu nhìn lại. Một người đàn ông mặc vest đang đứng cạnh bồn hoa ngoài sảnh tiệc, lặng lẽ hút thuốc. Có vẻ đó là chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm. Bên cạnh ông ấy là một cậu bé chừng năm sáu tuổi, mặc chiếc áo bông vàng nhạt in họa tiết bồ công anh. Tóc và áo cậu bé ướt nhẹp, vừa kéo tay áo người đàn ông kia vừa run rẩy gọi: “Ba ơi...”]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mắt Noãn Noãn mở to kinh ngạc.
“Chú Tô của tập đoàn Thịnh Hâm… Không phải là ba mình sao?”
Ba của cô—có con rơi á?
Sau vài giây c.h.ế.t lặng vì hoảng hốt, Tô Noãn Noãn dần bình tâm lại.
Cô bé tự trấn an bản thân rằng có lẽ chỉ là tình cờ gặp phải một đứa trẻ còn quá nhỏ, chưa biết gì, thấy người lớn thì cứ gọi đại là “ba” thôi. Chuyện như vậy đâu phải chưa từng xảy ra.
Nhưng càng tự nhủ như thế, trong lòng cô lại càng rối bời.
Hình ảnh người mẹ quanh năm đau ốm hiện lên trong đầu, khiến Noãn Noãn không khỏi lo sợ: nếu như ba cô thật sự có con riêng ở bên ngoài… thì phải làm sao? Mẹ cô sẽ ra sao? Cô sẽ phải đối mặt thế nào?
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm Mộng Vân Thường
Chuyện khiến cô bé bàng hoàng đến mức quên luôn việc đăng bình luận như thường lệ. Tô Noãn Noãn vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy ra khỏi nhà như một cơn gió.
Nhà cô cách tòa nhà trụ sở tập đoàn không xa, chỉ mất chừng mười phút lái xe. Khi đến nơi, cô hay tin ba mình – Tô Lâm Hải – đang tham gia một cuộc họp.
Tô Noãn Noãn đành ngồi đợi trong văn phòng của ông. Dù đang giữa mùa hè, nhưng toàn thân cô bé lại lạnh toát, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng áo lúc nào không hay.
Cô cứ ngồi đó, nhớ lại khoảng thời gian ba mẹ từng yêu thương, gắn bó, nhớ đến sự ân cần ba dành cho mình từ bé đến lớn. Cô không tin nổi một người cha như thế lại có thể lén lút làm điều gì có lỗi với gia đình.
Cô co mình lại, ôm lấy đầu gối, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình trên bàn làm việc. Trong ảnh, cô ngồi gọn trên cánh tay ba, nụ cười ngây thơ rạng rỡ.
Nước mắt cứ thế trào ra.
Đúng lúc ấy, cửa văn phòng bất ngờ mở ra.
Tô Noãn Noãn chớp mắt ngẩng lên, hai mắt rưng rưng. Đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên cao gầy, trên gương mặt ông là vẻ kinh ngạc đan xen mừng rỡ. Ông dịu dàng cười hỏi: