Chương Phong rất thích nghe những lời khen kiểu này, liền cười hì hì đáp: “Anh cũng không tệ, cùng nhau cố gắng nhé.”
Anh vừa nói xong, người đàn ông kia đã tò mò hỏi: “Này, anh tìm được đoàn phim tiếp theo chưa?”
Chương Phong gật đầu: “Có một đoàn rồi, nhưng vẫn chưa bắt đầu bấm máy.”
“Wow, còn chưa bấm máy mà đã được chọn rồi á? Chắc không phải vai nhỏ đâu nhỉ?”
“Cũng không phải vai lớn gì, chỉ diễn cho vui thôi.”
Người đàn ông rút ra một điếu thuốc, đưa qua: “Này anh bạn, giới thiệu cho tôi với được không?”
Chương Phong xua tay, từ chối: “Tôi không hút thuốc. Mà tôi cũng chỉ đóng mấy vai nhỏ thôi, sao dám giới thiệu ai được?”
“Diễn quần chúng cũng được mà, anh cứ giới thiệu đi, sau này tôi vào đoàn khác thì lại giới thiệu ngược lại cho anh.”
Chương Phong nghe vậy thì hơi d.a.o động, anh ta do dự: “Cho dù tôi giới thiệu được, thì cũng chỉ là vai... xác c.h.ế.t thôi đấy.”
“Xác c.h.ế.t cũng được! Có tiền là được rồi!”
Chương Phong cười nói: “Là phim ma đấy, anh vẫn muốn đi à?”
“Đi chứ! Tất nhiên là đi rồi!” Người đàn ông lập tức lấy điện thoại ra: “Anh bạn, kết bạn đi nào!”
Chương Phong đưa mã QR ra.
“Được rồi, cảm ơn anh nhiều nha, để tôi mời anh ăn một bữa!”
Chương Phong không từ chối.
“À mà này, ảnh đại diện của anh thú vị ghê nha, nhìn giống lá bùa ấy, haha.”
Chương Phong cụp mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên, giọng điệu như chỉ đang trò chuyện bình thường: “Ừm, Bùa Bình An xin ở đạo quán.”
“Anh còn tin mấy thứ này nữa cơ à?” Người đàn ông kia ngạc nhiên: “Mà cũng đúng, đóng phim ma nhiều chắc cũng phải thủ sẵn cho an tâm.”
Chương Phong cười nhạt: “Tối nay anh không về nhà ăn cơm, không gọi điện báo một tiếng à?”
“Ha ha, gọi gì mà gọi, tôi không cha không mẹ, không người thân, trẻ mồ côi mà.”
Chương Phong vỗ vai anh ta, làm ra vẻ hào sảng: “Anh yên tâm, tôi nhất định cố gắng tìm cho anh một vai có thoại.”
“Cảm ơn anh nhiều lắm!”
Sau khi ăn xong, người đàn ông nhiệt tình nói: “Anh Phong, nhà anh ở đâu? Để tôi chở về.”
Anh ta còn vỗ vỗ chiếc xe máy điện nhỏ bé của mình.
Chương Phong cười, lắc đầu: “Không cần đâu, xe máy điện của anh không chở người được, lỡ gặp cảnh sát giao thông là bị phạt đấy. Tôi đi bộ về, tiện tập thể dục luôn.”
“Anh Phong đúng là công dân gương mẫu!” Người đàn ông leo lên xe máy, bỗng nhớ ra điều gì, quay lại hỏi: “À mà, lá Bùa Bình An kia anh xin ở đâu vậy? Tôi cũng muốn đi xin một cái, lỡ đâu sau này phải đóng phim ma.”
Chương Phong nhướng mày, mỉm cười: “Không phải đạo quán nổi tiếng gì đâu, chỉ là Linh Hư Quan ở ngoại ô phía bắc thôi, anh nghe qua chưa?”
Mộng Vân Thường
Hoàng hôn buông xuống, nửa gương mặt anh ta chìm trong bóng tối, con ngươi sâu thẳm, ánh đèn neon ven đường hắt lên làm làn da trông càng thêm tái nhợt.
Người đàn ông khẽ rùng mình, nhưng cũng chỉ cười: “Biết chứ, để hôm nào rảnh tôi ghé qua xem sao.”
“Ừm.”
“Anh Phong, tạm biệt nhé!” Người đàn ông vừa lái xe đi được một đoạn, lại dừng lại hỏi: “À mà, lá bùa đó có đắt không?”
Nhưng lời còn chưa dứt, anh ta đã phát hiện ra — Chương Phong chẳng biết biến đi đâu mất rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ơ, đi nhanh vậy!”
…
Chương Phong chọn một góc khuất không có camera giám sát, hiện nguyên hình quỷ thể, lơ lửng bay về phía Linh Hư Quan.
Cấp bậc của anh ta không cao, nhưng nhờ tu luyện một loại quỷ thuật đặc biệt, anh ta không chỉ biến được thành người, tận hưởng mọi thứ như con người, mà còn có thể né tránh sự giám sát của Hiệp hội Thiên sư và Cục Điều tra.
Ngay cả Thiên sư cấp cao hơn cũng rất khó cảm nhận được quỷ khí của anh ta.
Linh Hư Quan nằm trên núi, ngoại ô phía bắc, không phải đạo quán nổi tiếng gì, nhưng ở thành phố Long Giang vẫn có không ít tín đồ đến thắp hương cầu nguyện.
Lúc này sắc trời đã tối, cổng đạo quán đã đóng.
Chương Phong lặng lẽ bay vào ký túc xá phía sau đạo quán, hiện ra hình người, cười nói với chàng trai đang đeo tai nghe chơi máy tính: “Hôm nay lại có một tế phẩm mắc câu rồi.”
Chàng trai tháo tai nghe xuống, nhíu mày: “Thiên Tề đã bị diệt, nếu anh làm việc không cẩn thận, cẩn thận...”
Khóe miệng Chương Phong nhếch lên, đầy châm chọc: “Tôi làm việc không cẩn thận? Không biết là ai hơn nửa đêm bị Cục Điều tra phát hiện, phải dùng Bùa Dần Lôi phá hủy thiết bị, từ Long Kinh chạy trối c.h.ế.t đến tận đây trốn. Thái Quang, cậu có tư cách gì mà quản tôi?”
Thái Quang im lặng một lúc, rồi thấp giọng nói: “Nhóm Nam Vương Siren cũng đã bị phát hiện, chính phủ đang siết chặt giám sát. Nếu anh để lộ sơ hở, tiến độ tu luyện của đại sư sẽ bị chậm lại.”
Chương Phong bay lên giường, khoanh chân ngồi, cười nhạt: “Chẳng phải do cậu vô dụng à? Tôi đóng phim bao nhiêu năm, vẫn không bị phát hiện, còn cậu cái gì cũng để lộ. Nếu không nhờ Cao Bội Lan phát hiện kịp, thì giờ cậu cũng hồn phi phách tán như Hùng Vượng Xuân rồi.”
Thái Quang im lặng, sắc mặt cứng ngắc.
Chương Phong cười nhạt, giọng khinh khỉnh:
“Đại sư từ trước tới giờ chưa từng động tay vào mấy chuyện tầm thường này đâu. Lần trước chẳng qua vì cậu bất tài, để người ta lần ra dấu vết của Hùng Vượng Xuân, đại sư mới đành ra tay hủy diệt hắn. Nếu không thì cậu nghĩ đại sư phải phí sức làm gì?”
“Tôi thấy tốt nhất là cậu nên biết điều đi. Đại sư bây giờ đang bế quan, giai đoạn này quan trọng lắm, cậu mà dám làm hỏng chuyện tốt của đại sư, thì cậu biết kết cục rồi đấy. Đại sư sẽ thất vọng về cậu lắm đấy.”
Không nói thêm gì, Thái Quang lặng lẽ đeo lại tai nghe, đôi mắt hằn lên một tia u ám, dữ tợn.
——
Tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền ngồi trầm ngâm, cẩn thận sắp xếp lại toàn bộ mạch sự việc trong đầu.
Tổ chức Thiên Tề đã bị tiêu diệt, Quỷ Vương cũng đã lộ mặt.
Người đứng sau giật dây — Hạ Tu Dư — tuy đã bị cô và mọi người nghi ngờ, nhưng đến hiện tại vẫn chỉ là suy đoán, chưa có chứng cứ nào thật sự xác thực.
Cục Điều tra từng liên hệ với Quy Nguyên tông, muốn lấy hồ sơ của Hạ Tu Dư, nhưng phát hiện hồ sơ về ông ta ngắn đến bất thường, sạch sẽ đến mức không để lại một chút dấu vết.
Quy Nguyên tông cũng chẳng lưu giữ bất kỳ thông tin nào liên quan đến ông ta khi còn sống.
Theo lời Doãn Dật kể lại, Hạ Tu Dư quả thực rất nổi danh trong giới huyền môn nhờ thuật Thôi Diễn, nhưng ít người biết rằng ông ta còn nghiên cứu sâu về bùa chú.
Doãn Dật không phải đồ đệ của Hạ Tu Dư; thực ra cả đời Hạ Tu Dư chưa từng nhận đồ đệ.
Tuy làm chưởng môn, nhưng tính tình ông ta vốn lạnh lùng, xa cách, hiếm ai thật sự hiểu rõ.
Doãn Dật chỉ biết chuyện ông ta nghiên cứu bùa chú vì sư phụ của anh từng nhắc qua.
Năm xưa, nếu không nhờ là thủ tịch của tông môn, phải nhiều lần đến tận chỗ Hạ Tu Dư để thỉnh giáo, e là Doãn Dật cũng chẳng thể nhận ra Thái Cát trong lúc thanh trừ.
Thái Cát khi đó chỉ là tạp dịch trong chỗ ở của Hạ Tu Dư, nhưng nhờ thường xuyên gặp mặt, Doãn Dật mới lưu lại chút ấn tượng.
Một người cẩn thận đến mức khi c.h.ế.t rồi vẫn không để lại dấu vết nào…
Chỉ riêng chuyện này đã đủ chứng minh: Hạ Tu Dư chắc chắn đã sớm chuẩn bị từ trước.