Chàng trai hơi do dự, nhìn về phía thùng đĩa, trong lòng thấp thỏm — lỡ lại chọn trúng một bộ cẩu huyết như vậy thì sao?
“Cứ nghe theo trực giác của anh mà chọn.” Thích Tuyền trấn an.
Linh Sinh đành nhắm mắt, tiện tay rút ra một đĩa.
May mắn thay, phim mới là phim ma kinh dị bình thường, không có quá nhiều tình tiết cẩu huyết.
Xem được một nửa, Tiết Hồng bỗng kinh ngạc kêu lên: “Ủa? Đây chẳng phải nam quỷ khi nãy sao?”
Không ngờ hắn còn đóng thêm nhiều phim khác nữa. Xem ra là một con quỷ mê diễn xuất thật rồi.
Thích Tuyền nhíu mày, quay sang hỏi quản gia Tô:
“Mấy đĩa phim này là Đỗ Gia Danh gửi đến à?”
Tô Dung gật đầu: “Đỗ thiếu gia hôm đó cùng mọi người tới chơi, mang theo không ít quà. Đống đĩa này chắc chỉ là nằm lẫn trong đó thôi. Để tôi gọi hỏi cậu ấy nhé?”
“Ừm.”
Quản gia Tô lập tức bấm máy gọi cho Đỗ Gia Danh. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“Quản gia Tô! Anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Giọng Đỗ Gia Danh vang lên đầy tò mò.
Tô Dung bật loa ngoài, hỏi: “Lần trước cậu và Trương Thành Ngôn tới chơi có mang theo một thùng đĩa phim, là cậu tặng à?”
“Hì hì, là tôi đó.” Đỗ Gia Danh cười ngại ngùng, “Lần trước trong nhóm chat, cô giáo Tiết nói ở nhà buồn chán, tôi nghĩ ngay đến việc gửi mấy cái đĩa cho mọi người xem giải trí.”
Nhóm chat mà anh ta nói tới chính là nhóm “Nhóm nhỏ bảo vệ đại sư”.
Tô Dung lại hỏi: “Sao toàn là phim ma thế?”
“Không phải tôi chỉ chọn phim ma đâu,” Đỗ Gia Danh xua tay cười, “tôi nhớ rõ mình còn bỏ vào đủ thể loại khác nữa. Chẳng qua tôi không biết mọi người thích xem gì, nên mới nhét đủ loại vô cho chắc.”
Tô Dung quay sang nhìn Tiết Hồng, cả hai đều tỏ ra khó tin.
“Vậy mà cậu bốc bừa hai cái đĩa, cả hai đều là phim ma à?” Tiết Hồng bật cười, “vận may gì mà trớ trêu thế!”
Đỗ Gia Danh chen vào: “Thật ra trước đây tôi chẳng mấy khi xem phim ma đâu. Nhưng từ khi quen biết đại sư, tôi lại thấy đặc biệt hứng thú với mấy thứ này. Bạn tôi có người chuyên quay phim ma, tôi liền xin cậu ấy mấy cái đĩa về xem thử. Không biết quản gia Tô với cô giáo Tiết xem qua chưa? Có lời góp ý hay nhận xét gì không?”
Đỗ Gia Danh gãi đầu ngượng ngùng: “À thì… tôi vốn mê nghiên cứu huyền học lắm, nhưng khổ nỗi chẳng có chút thiên phú nào. Thế nên tôi nghĩ đầu tư mấy bộ phim ma, coi như thỏa mãn sở thích chút chút.”
Tô Dung cố nén cười: “Không có góp ý gì đâu, phim cũng hay mà. À mà, phim ma cậu đầu tư khi nào bấm máy đấy?”
“Sắp rồi đó,” Đỗ Gia Danh cười hì hì, “đoàn phim chuẩn bị quay ngay bên khu điện ảnh. Quản gia Tô với cô giáo Tiết có muốn tới thăm phim trường không?”
Tô Dung nhìn sang Thích Tuyền, chờ ý kiến.
Thích Tuyền lên tiếng thẳng thắn: “Diễn viên tìm đủ hết chưa?”
Nghe thấy giọng cô, Đỗ Gia Danh mừng rỡ: “Đại sư! Ngài về rồi à! Đúng rồi, diễn viên đủ cả rồi, chỉ còn chờ chọn ngày đẹp để bấm máy thôi.”
“Có thể cho tôi xin danh sách diễn viên và ảnh chụp được không?”
“Dĩ nhiên được!” Đỗ Gia Danh đáp không chút do dự. “Tôi sẽ gửi cho quản gia Tô ngay.” Anh ta cũng không hỏi lý do làm gì — đây đâu phải chuyện bí mật.
Hiệu suất làm việc của Đỗ Gia Danh đúng là không chê vào đâu được, rất nhanh sau đó, danh sách diễn viên và ảnh chụp đã được gửi tới.
Tô Dung vừa lướt qua, lập tức kinh ngạc: “Là tên nam quỷ kia!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong cùng một ngày, họ đã thấy tên quỷ đó xuất hiện hai lần, ở hai bộ phim khác nhau.
Chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Hệ thống cũng rối rắm: [Đại lão, rốt cuộc có chuyện gì vậy?]
Thích Tuyền trả lời bình tĩnh: [Tên quỷ này đã tu luyện một loại quỷ thuật đặc biệt, hoặc có cách nào đó che giấu quỷ thể. Vừa nãy tôi phải nhìn thật kỹ mới phát hiện ra điểm lạ.]
[Chẳng phải Linh Sinh dễ dàng nhận ra hơn sao?]
[Anh ấy là linh thể trời sinh. Dù là linh lực hay quỷ lực, anh ấy đều nhạy bén hơn người thường.]
Hệ thống lo lắng: [Vậy tên quỷ này có gì bất ổn không? Đã từng hại người à?]
[Có điều gì đó rất quen thuộc.]
[Quen thuộc? Ngài từng gặp hắn à?]
[Nhớ cái tên “Sóc Thích Ăn Quả Phỉ” trong nhóm Chat Nam Vương Siren không?]
[Nhớ chứ, tên thật là Hùng Vượng Xuân, bạo lực gia đình, cuối cùng bị g.i.ế.c ngược lại. Lúc ấy ngài dùng tóc của con trai anh ta tìm ra hắn, nhưng lúc tìm được thì hắn đã hồn phi phách tán.]
[Ừm, bọn họ cho tôi cảm giác giống nhau.]
Hệ thống bắt đầu hiểu ra: [Ý ngài là… bọn họ có thể cùng chung một chủ nhân?]
[Ừ.]
Lúc đó, Hùng Vượng Xuân bị diệt trong nháy mắt. Thích Tuyền từng suy đoán, hắn có thể chỉ là một quỷ phó dưới trướng ai khác. Chỉ có quỷ phó mới có thể bị chủ nhân g.i.ế.c c.h.ế.t bằng một ý niệm.
Mộng Vân Thường
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, tin nhắn của Lý Quốc Diên gửi tới.
[Lý Quốc Diên: Nguyên nhân cái c.h.ế.t của Cao Bội Lan đã điều tra ra. Ba mươi năm trước, cô ấy tốt nghiệp Đại học Long Hải, vì mang thai ngoài hôn nhân nên cưới gấp bạn trai. Nghe nói sau khi cưới, chồng cô ấy ngoại tình khi cô ấy đang mang thai. Chuyện cụ thể xảy ra thế nào thì chưa rõ, chỉ biết cô ấy đã nhảy lầu tự sát lúc mang thai tám tháng.]
Hệ thống ngạc nhiên: [Chỉ vì ngoại tình mà tuyệt vọng tự sát sao?]
Bản năng mách bảo Thích Tuyền, chuyện này không đơn giản như vậy.
Cô nhắn lại: [Chồng cô ta đâu?]
[Lý Quốc Diên: Nghe nói không lâu sau khi cô ấy mất, chồng cô ấy bỗng trở nên điên loạn, hiện tại tung tích không rõ. Bên này đang cho người điều tra thêm.]
[Giúp tôi điều tra thêm một người nữa.]
Cô gửi thông tin về nam diễn viên quỷ kia.
Chẳng bao lâu sau, Lý Quốc Diên trả lời: [Người này tên là Chương Phong, c.h.ế.t cách đây 5 năm, lúc sống chỉ là diễn viên quần chúng. Đại sư, có vấn đề gì sao?]
[Không có gì lớn. Chỉ là anh ta lại sắp vào đoàn phim rồi.]
Lý Quốc Diên: • • •
—
Tại cơ sở điện ảnh và truyền hình thành phố Long Giang, nhóm diễn viên quần chúng lần lượt rời đoàn sau khi nhận tiền. Có người tranh thủ hỏi han xem đoàn phim có công việc nào tiếp theo không.
Chương Phong cũng len lỏi dò hỏi tin tức trong nhóm.
Bỗng nhiên, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai anh ta từ phía sau, kèm theo giọng nói thân thiện: “Anh bạn, diễn xuất của anh không tệ đâu nhé. Còn trẻ như vậy, tương lai sáng lắm đấy!”