Nhật Ký Hào Môn

Chương 41



Tô Noãn Noãn lau nước mắt, môi cong lên mỉm cười:

"Em sẽ mà, anh trai."

Dù gọi một đứa trẻ sáu tuổi là "anh trai" có hơi kỳ lạ, nhưng m.á.u mủ tình thân kỳ diệu là thế. Chỉ cần gặp nhau, cô đã cảm thấy thân thiết vô cùng.

Bỗng nhiên, giọng Thích Tuyền lạnh lùng vang lên:

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

"Tô Dung, tới lúc phải đi rồi."

Như một nhát d.a.o vô tình c.h.é.m đứt giây phút đoàn tụ. Tô phu nhân bật khóc nức nở, Tô Lâm Hải cũng lặng lẽ lau nước mắt. Tô Dung cúi đầu, không nói tiếng nào.

Tô Noãn Noãn bất chợt nhớ ra điều gì đó, vội hỏi:

"Nhưng… vẫn chưa tìm ra kẻ hại anh trai mà. Anh ấy không thể đi dễ dàng như vậy được. Hay đợi đến khi bắt được hung thủ, rồi anh ấy hãy đi luân hồi có được không?"

"Đúng đúng, con bé nói đúng!" Tô Lâm Hải cũng sốt sắng tiếp lời, "Thích đại sư, có thể… có thể đợi tới khi vụ án sáng tỏ rồi mới…"

Câu cuối, ông không nỡ nói ra.

Thích Tuyền liếc nhìn Tô Dung:

"Còn nhớ gương mặt kẻ hại cậu không? Nhớ được gì thì miêu tả lại, sau đó để cảnh sát vẽ chân dung."

Mười bảy năm trước, camera giám sát không phổ biến như bây giờ, nhưng hiện tại là thời đại dữ liệu số. Chỉ cần có được bản phác họa rõ ràng, nếu nghi phạm còn sống thì việc tìm ra hắn chỉ là vấn đề thời gian.

Tô Dung ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, không còn chút gì là của một đứa trẻ:

"Bọn chúng có đeo mặt nạ, tôi chỉ nhớ rõ đôi mắt và hàng lông mày. Nếu gặp lại, chắc chắn tôi sẽ nhận ra."

"…Bọn chúng?" Tô Lâm Hải lập tức bắt được điểm mấu chốt, "Không phải chỉ có một người sao? Là bọn buôn người?"

Tô Dung gật đầu:

"Chúng không chỉ bắt cóc mình con đâu."

Cậu nhớ rõ, lúc mình phản kháng quá mạnh, bọn chúng lỡ tay bóp c.h.ế.t rồi vứt xác xuống một con sông nhỏ hẻo lánh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nơi ấy hoang vắng, nhiều mộ phần, có cây đa tụ âm, vô tình tạo nên hoàn cảnh cho linh hồn cậu không tan biến mà ngược lại còn giữ được ý thức.

Đã nhiều năm trôi qua, Tô Dung không còn là đứa trẻ sáu tuổi năm xưa nữa. Dù thân thể đã hóa thành linh hồn, nhưng cậu vẫn không ngừng tiếp thu tri thức của thế giới hiện đại. Tâm trí ngày một trưởng thành, song hồn thể thì vẫn mãi dừng lại ở khoảnh khắc cái c.h.ế.t giáng xuống.

"Đám buôn người đáng chết!" – Tô Lâm Hải gầm lên, đôi mắt đỏ rực phẫn hận.

Tô Dung đứng đối diện Thích Tuyền, giọng nghiêm túc mà cứng cỏi: "Tôi không muốn đi luân hồi. Tôi muốn ở lại bên ba mẹ và em gái. Tôi muốn tự mình tìm ra kẻ đã g.i.ế.c mình. Đại sư, có được không?"

Thích Tuyền im lặng trong chốc lát, rồi hỏi ngược lại: "Cho dù vì thế phải trả cái giá rất lớn?"

"Tôi biết, nếu giờ không đi luân hồi thì vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa." Tô Dung khẽ gật đầu, giọng điềm tĩnh mà kiên định, "Tôi đã nghĩ kỹ rồi. Tôi muốn ở lại."

"Không được!" – Tô phu nhân bật dậy, gấp gáp phản đối. Bà rưng rưng nước mắt khuyên nhủ con, "Dung Dung à, nghe lời mẹ, con đi luân hồi đi. Làm quỷ thì có gì tốt đâu con!"

Tô Lâm Hải cũng cắn răng, nắm tay con run rẩy: "Dung Dung, con đi đi con. Kiếp sau ba mẹ nhất định sẽ tìm được con."

Nhưng Tô Dung chỉ khẽ lắc đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn họ rồi từ tốn quỳ xuống, dập đầu ba cái thật sâu.

"Ba mẹ, con không còn là trẻ con nữa. Con biết mình đang làm gì. Con không thể ra đi khi chưa thấy hung thủ đền tội. Hơn nữa... con còn chưa làm con của ba mẹ đủ đâu."

Nước mắt hai vợ chồng lại tuôn rơi không dứt. Bao năm trời tưởng chừng đã cạn khô, giờ lại đau đớn tuôn trào như suối.

Tô Noãn Noãn nghẹn ngào hít mũi, mắt sưng đỏ, lí nhí hỏi: "Chị Thích Tuyền... chị có thể cho anh em thêm chút thời gian được không? Chờ khi bắt được hung thủ rồi... rồi để anh ấy đi luân hồi cũng được mà, đúng không chị?"

Thích Tuyền lắc đầu, ánh mắt nghiêm nghị: "Không đơn giản như vậy. Hồn thể ở lại dương gian đều bị giới hạn. Nếu không phải vì nơi chôn xương ban đầu của cậu ấy đặc biệt thì sớm đã tiêu tán rồi."

Tô Noãn Noãn thốt lên: "Vậy... vậy ta đem chôn lại xương cốt ở đó—" rồi bỗng dừng lại, giật mình bịt miệng.

Cô biết, đó là nơi anh trai bị sát hại. Làm sao có thể để anh ấy tiếp tục nằm lại nơi đáng sợ đó được? Cô đang nói cái gì vậy chứ!

Thích Tuyền nhìn cô, chậm rãi lắc đầu. "Giờ có chôn lại thì cũng vô ích rồi."

Tô Dung đứng thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời: "Đại sư, xin hãy để tôi ở lại. Tôi nguyện ý chấp nhận cái giá của việc từ bỏ luân hồi."

Thích Tuyền thở dài, giọng nghiêm trọng: "Từ bỏ luân hồi chỉ là cái giá đầu tiên thôi. Còn nhiều hơn thế nữa."

"Còn phải trả giá gì nữa?" – Tô Lâm Hải lo lắng hỏi dồn, giọng run run.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com