Nhật Ký Hào Môn

Chương 40



Đột nhiên, ánh mắt Tô Dung chạm phải ánh mắt của Thích Tuyền.

Cậu bé khựng lại, nét vui mừng trong mắt lập tức biến mất, thay bằng sự cảnh giác. Cậu vội trốn sang phía bên kia quan tài, chỉ thò cái đầu nhỏ ra thăm dò, như muốn xem cô có thật sự nhìn thấy mình hay không.

Thích Tuyền nhấc tay phải, vẽ một đạo phù trong không trung. Linh lực màu vàng nhạt từ đầu ngón tay cô ngưng tụ thành một lá bùa mờ mờ, mắt thường không thể thấy rõ. Trước khi nhóc quỷ kịp phản ứng, bùa đã nhập thẳng vào hồn thể cậu. Những tia sáng vàng nhạt như đom đóm bắt đầu tỏa ra, từng điểm từng điểm chậm rãi lan khắp toàn thân cậu.

Thân thể Tô Dung dần trở nên rõ ràng, gần như ngưng thực thành người.

Cậu kinh ngạc nhìn đôi bàn tay mũm mĩm của mình, khẽ há miệng, đôi mắt mở tròn xoe.

Ba người nhà họ Tô sững người như bị sét đánh ngang tai.

Cả thế giới quan trong phút chốc bị đảo lộn.

Tô phu nhân là người đầu tiên lấy lại phản ứng, bà lao tới, hai tay muốn ôm lấy đứa trẻ đang đứng ngơ ngác trong quan tài.

Nhưng Tô Dung lại theo bản năng tránh đi, né khỏi vòng tay của bà.

Tô phu nhân ôm hụt, trái tim như bị xé toạc. Bà bật khóc, nước mắt lã chã, giọng nghẹn ngào:

“Dung Dung, con giận mẹ phải không? Là mẹ sai rồi… Mẹ không biết chăm con… Là lỗi của mẹ, tất cả đều là lỗi của mẹ...”

“Mẹ ơi…”

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Một tiếng gọi non nớt vang lên cắt ngang lời bà.

Tô Dung mở to mắt, ánh mắt như phát sáng, “Mẹ thấy con ạ?!”

Giọng nói nhỏ bé ấy khiến cả người Tô phu nhân run lên.

Tô Lâm Hải cũng tiến lên, môi run run:

“Dung Dung, là ba đây… Con nhìn thấy ba không?”

“Ba ơi!”

Tô Dung vui sướng kêu lên, chạy vội tới, nhào vào chân ông, đôi tay nhỏ bé ôm lấy, đầu ngẩng cao, gương mặt cười rạng rỡ như ánh nắng đầu hè.

Tô phu nhân đứng một bên, hai tay run rẩy đưa lên rồi lại hạ xuống, miệng mím chặt cố nén tiếng khóc nhưng cuối cùng vẫn bật lên từng tiếng nấc.

Bà lại khóc to hơn nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tô Lâm Hải bỗng chốc quỳ sụp xuống, hai tay ông run rẩy vươn ra như muốn ôm lấy đứa con nhỏ trước mặt, nhưng lại không dám chạm vào. Dường như chỉ một cái động nhẹ cũng sẽ khiến giấc mơ đẹp này tan biến.

"Dung Dung, con qua đây… ôm mẹ một cái được không con?" Giọng ông dịu dàng đến lạ, mang theo cả sự nghẹn ngào lẫn khát khao.

Tô Dung chớp chớp mắt, quay đầu nhìn sang Tô phu nhân, giọng nói còn non nớt nhưng thái độ lại vô cùng bình tĩnh:

"Nhưng mẹ đang bệnh, con tới gần sẽ ảnh hưởng tới mẹ mất."

Vì thế, mỗi khi có cơ hội, cậu chỉ tới tìm ba chơi thôi.

Cả nhà họ Tô lập tức lặng im không nói nổi lời nào.

Tô phu nhân sững người giây lát, sau đó không kìm được mà dang tay kéo lấy thân hình bé nhỏ kia vào lòng. Vừa ôm, bà vừa khóc nấc không ngừng.

Mười bảy năm rồi, cuối cùng bà cũng lại được ôm đứa con trai mình từng ôm ấp ngày nào. Trong vòng tay mẹ, mắt Tô Dung cũng ươn ướt. Cậu không muốn ảnh hưởng tới sức khỏe của mẹ, nhưng lại càng không muốn buông rời hơi ấm này.

Bên cạnh, Tô Noãn Noãn lặng lẽ đưa tay lên lau nước mắt.

Thấy nhà họ Tô sắp diễn ra một màn bi kịch đầy xúc động, Thích Tuyền bèn lên tiếng nhắc nhở:

"Thời gian không còn nhiều, có gì muốn nói thì nhanh chóng nói ra đi."

Tô Lâm Hải hốt hoảng: "Thích đại sư, sao cô lại nói như thế?"

Thích Tuyền điềm đạm đáp: "Đứa nhỏ này đã ở lại nhân gian quá lâu rồi, đã đến lúc nên đi đầu thai."

Tô phu nhân càng ôm con chặt hơn, nước mắt giàn giụa.

Bà hiểu, với Tô Dung mà nói, đi đầu thai là lựa chọn tốt nhất. Nhưng làm mẹ, thật sự không dễ gì chấp nhận chuyện đó.

Bỗng bà như sực nhớ điều gì, liền kéo nhẹ con trai nói:

"Dung Dung, nhìn em gái con đi, con bé tên là Noãn Noãn, lớn lắm rồi đó."

Tô Dung ngoan ngoãn quay sang nhìn Tô Noãn Noãn, dịu dàng nói:

"Em gái lớn nhanh thật, lúc anh đi, em còn ở trong bụng mẹ mà."

Năm ấy, khi mang thai Tô Noãn Noãn, Tô phu nhân nghe tin Tô Dung mất tích liền bị động thai. Nhưng bà vẫn cắn răng sinh Noãn Noãn ra, dẫn đến cơ thể suy yếu hẳn đi.

Tô Noãn Noãn lại là trẻ sinh non, nếu không nhờ điều kiện gia đình khá giả mà chăm sóc chu đáo, có lẽ cô đã chẳng được khỏe mạnh như bây giờ.

"Em gái," Tô Dung bước tới, nhìn cô bé bằng ánh mắt chín chắn khác thường, "về sau phải nhờ em hiếu thuận thay anh rồi."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com