Nhật Ký Hào Môn

Chương 101



Thích Tuyền thả lỏng người tựa vào sofa, ngẫm nghĩ tối nay nên viết gì thì một bóng người lặng lẽ xuất hiện ngoài cửa, chậm rãi bước vào.

Cô mở mắt.

Chàng trai trẻ dừng lại cách cô vài bước, đôi mắt màu hổ phách sáng ngời nhìn cô chăm chú.

Mái tóc dài trước kia của anh đã được cắt gọn gàng, những lọn tóc mềm mại khẽ phủ trán, càng làm nổi bật vẻ trẻ trung. Anh mặc áo thun trắng và quần kaki đơn giản, vóc dáng cao ráo, gương mặt góc cạnh, khí chất sạch sẽ, đúng chuẩn hình mẫu trong lòng Thích Tuyền.

Không hổ là linh thể trời sinh.

Cô khoanh tay tựa vào ghế, thoải mái ngắm nhìn vẻ đẹp trước mắt, nhếch môi hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Chàng trai chậm rãi tiến tới, quỳ xuống bên chân cô, vươn tay chạm nhẹ vào mu bàn tay cô.

Thích Tuyền hơi ngẩn ra.

Ngay sau đó, một dòng linh lực mát lạnh len lỏi chảy vào kinh mạch cô, dịu dàng như một dòng suối.

Cô cúi đầu, bắt gặp ánh mắt chân thành và có chút cẩn thận lấy lòng của anh.

Hệ thống thốt lên: [Hu hu hu, Linh Sinh ngoan quá trời luôn, lại còn đẹp trai thế này!]

Thích Tuyền khẽ nhíu mày. Ngoan á?

Biểu cảm đó đúng là dễ khiến người khác mềm lòng, nhưng cô hiểu rõ tình trạng của bản thân.

Cô vừa dùng pháp thuật cứu Thích Uyên, lại thi triển linh hỏa tiêu hủy xác Tần Nhược, nên quả thật có hao hụt linh lực. Nhưng mức tiêu hao đó hoàn toàn nằm trong khả năng tự khôi phục, không cần ai truyền thêm.

Cô rút tay về, nghiêm túc nói:

"Tôi không cần anh truyền linh lực. Sau này đừng tự ý làm thế nữa."

Linh Sinh ngơ ngác nhìn cô, ánh mắt tràn đầy bối rối.

Đúng lúc ấy, Tô Dung tiễn khách xong, quay lại phòng khách, thông báo:

"Đại sư, phía Ngưu Cường có động tĩnh mới. Tôi muốn đến theo dõi."

Thích Tuyền gật đầu:

"Ừ, đi đi. Tiện thể tìm vài video dạy học cơ bản cho Linh Sinh xem luôn."

"Vâng."

Tô Dung quay sang nhắc Linh Sinh:

"Đại sư muốn nghỉ ngơi rồi, chúng ta đi thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Linh Sinh đứng dậy, gương mặt thoáng chút thất vọng. Khi theo Tô Dung rời đi, anh còn ngoái đầu lại nhìn cô một lần.

Chỉ tiếc rằng, lúc ấy Thích Tuyền đã nhắm mắt, không hề để ý.

Hệ thống nhìn thấy hết, thổn thức: [Anh ấy đáng thương quá đi mất, đại lão, có phải cô lạnh lùng quá rồi không?]

Thích Tuyền thản nhiên đáp: [Tôi cho anh ta ăn ở miễn phí rồi, còn muốn gì nữa?]

[Anh ấy coi cô như cứu tinh, dâng cả trái tim cho cô mà...]

[Tôi không cứu anh ta. Nếu không có tôi, anh ta cũng tự cứu được.]

Linh thể trời sinh, vốn có hai con đường: hoặc thành thần, hoặc hóa ma.

Một người bị nhốt mười mấy năm, sao còn có thể giữ được tâm trí bình thường?

Thi thể Đinh Tập bị phá hủy, thực sự chỉ là chuyện tình cờ sao?

Hệ thống yếu ớt biện hộ: [Nhưng anh ấy bị nhốt quá lâu rồi, nếu tự cứu được thì đã tự cứu từ lâu.]

Thích Tuyền không buồn tranh luận nữa, cô đứng dậy, trở về phòng, bắt đầu gõ chữ.



Trong khi đó, ở một nơi khác.

Ngưu Cường đã bị cơn ác mộng dày vò suốt mấy ngày liền, sắc mặt tiều tụy, ánh mắt đỏ ngầu. Ông ta thường xuyên mơ thấy gương mặt xanh xao của đứa trẻ đó, vừa xuất hiện đã trừng trừng nhìn ông ta bằng ánh mắt đầy oán hận.

Rõ ràng là hồn ma trở về báo thù!

Ông ta điên cuồng tìm đến Hoàng Khải Phong, vừa gặp liền túm lấy áo ông ta, gào lên:

"Anh Phong! Anh từng nói sẽ nhờ đại sư xin bùa cho tôi mà! Bùa đâu? Mau đưa cho tôi!"

Hoàng Khải Phong lúc này còn đang rối như tơ vò.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Ông ta bị tố cáo nặc danh, công ty đang bị điều tra, chuyện xấu trước kia sắp bị lộ tẩy, đầu óc chẳng khác nào cái chảo lửa.

Tìm Tần Nhược thì không liên lạc được, đến nhà cô ta cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.

Ông ta phát điên lên, quát:

"Bùa cái gì! Đại sư cái gì! Muốn thì tự đi đạo quán mà xin!"

Ngưu Cường hung dữ trừng mắt, ánh nhìn như dã thú.

Ông ta gằn giọng, nhắm thẳng vào cổ tay Hoàng Khải Phong:

"Đừng tưởng tôi không biết! Nếu không nhờ chuỗi hạt Phật châu đó, người bị quỷ ám đầu tiên chính là anh! Đưa chuỗi hạt đây!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com