Nhật Ký Hào Môn

Chương 100



Khi nhận được bức ảnh mà Thích Lẫm gửi trong nhóm, cả Đỗ Gia Danh, Trương Thành Ngôn và Dương Túc đều không chịu nổi, lập tức chạy vào nhà vệ sinh nôn khan.

Trong nhóm chat lại tiếp tục nổ ra cuộc trò chuyện:

"Tống Lâm: ?"

"Thích Lẫm: Tối qua anh cũng có mặt ở tiệc sinh nhật mà, chẳng lẽ không thấy sao?"

"Tống Lâm: Lúc đó tôi có việc bận nên không thấy."

"Thích Lẫm: Nhưng chắc anh cũng nghe kể rồi đúng không?"

"Tống Lâm: Ừ."

"Thích Lẫm: Tôi khuyên anh nên cân nhắc lại việc đầu tư khu đất phía Bắc."

"Tống Lâm: Tôi không tin những chuyện này."

"Thích Lẫm:..."

"Đỗ Gia Danh: Nôn xong rồi. Đại thiếu gia à, tin tôi đi, đừng quên thảm cảnh hồi trước của tôi."

"Trương Thành Ngôn: Đồng ý!"

"Dương Túc: Dù không tin tâm linh, cũng nên mời đại sư xem xét, cẩn thận vẫn hơn."

Cả nhóm đều nhất trí: mảnh đất phía Bắc không phải nơi lành, như lời Thích Tuyền từng cảnh báo trong tiểu thuyết của cô.

"Trương Thành Ngôn: Cảm ơn đại sư đã cứu mạng tôi! Không được, tôi phải tặng ít 'địa lôi' bày tỏ lòng biết ơn."

"Đỗ Gia Danh: Tôi cũng vậy!"

"Dương Túc: Thêm tôi nữa!"

Ngay cả Thích Lẫm cũng âm thầm mở ứng dụng, nhập cuộc tranh giành vị trí đứng đầu bảng khen thưởng cho Thích Tuyền.

Tống Lâm ở bên cạnh chỉ biết im lặng, gõ ba dấu chấm "..." bày tỏ sự bất lực.

Trong khi đó, tại biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền đã hoàn tất việc xử lý t.h.i t.h.ể Tần Nhược.

Cô tích tụ linh lực trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào thi thể. Một ngọn lửa màu xanh nhạt bùng lên, trong chớp mắt đã biến tất cả thành tro bụi.

Cô thản nhiên nói: "Thi thể đã thiêu rồi, hai người có thể về được rồi."

Ninh Chí hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí bước lên, cung kính chào:

"Tiền bối, em là Ninh Chí, truyền nhân đời thứ mười hai của nhà họ Ninh ở Long Kinh. Không biết ngài thuộc môn phái nào?"

Cậu ta đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không thể nhớ ra bất kỳ thiên sư cấp sáu nào họ Thích.

Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến cô dễ dàng đánh bại pháp thuật của yêu tăng, Ninh Chí biết rõ: thực lực của cô đã vượt xa hiểu biết thông thường trong Huyền môn.

Thích Tuyền vẫn nhàn nhã xoay tấm bài gỗ đào trong tay, hờ hững đáp: "Tôi không môn không phái."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cô vốn không thuộc về thế giới này. Nếu bắt buộc phải có một môn phái, thì nó cũng chỉ có một mình cô mà thôi.

Ninh Chí nghe vậy, trong lòng không phục nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Cậu ta đành chuyển chủ đề, lấy hết dũng khí đề nghị:

"Tiền bối, không biết ngài có hứng thú gia nhập Hiệp hội Thiên sư không ạ?"

Nếu một thiên sư mạnh mẽ như cô đồng ý gia nhập, thì thực lực của Hiệp hội chắc chắn sẽ tăng vọt.

Nhưng Thích Tuyền chỉ nhàn nhạt lắc đầu: "Không muốn."

Ninh Chí bị từ chối thẳng thừng, cúi đầu đầy thất vọng.

Lúc này, Trần Phi Lộc - người vẫn im lặng quan sát - lập tức tiến lên. Cậu ta cúi người chín mươi độ, thành khẩn xin lỗi:

"Đại sư, trước đây em từng mạo phạm ngài trên mạng, xin ngài đại nhân đại lượng, bỏ qua cho em."

Thích Tuyền khẽ nâng mắt nhìn cậu trai trước mặt, lạnh nhạt hỏi:

"Cậu là ai?"

Trần Phi Lộc vội vàng đáp:

"Tên Weibo của tôi là Phi Thiên Lộc Mã. Ngài đã từng trả lời một câu hỏi của tôi."

"À." Thích Tuyền gật đầu hờ hững.

Dù bị đối xử lạnh nhạt, Trần Phi Lộc vẫn giữ nụ cười, trông không hề lúng túng như Ninh Chí. Cậu tiếp tục:

"Ngài có thể nhìn ra Viên Thanh không phải người mang vận rủi. Vậy có thể đoán được lý do tại sao những nam diễn viên khác lại liên tiếp gặp chuyện xui xẻo không?"

Trần Phi Lộc trẻ trung, dáng vẻ sáng sủa, mặc áo thun sáng màu phối cùng quần jean đơn giản, cả người tràn đầy sức sống, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, khiến người khác có thiện cảm ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Thích Tuyền khẽ liếc cậu, nhàn nhạt hỏi:

"Quan tâm như vậy, sao không tự đi điều tra cùng bạn mình đi?"

"Ơ..." Trần Phi Lộc nghẹn lời.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Cậu đành ngượng ngùng quay sang nhìn Ninh Chí cầu cứu.

Ninh Chí cũng ngơ ra một lúc. Trước giờ, cậu vẫn dồn tâm sức điều tra vụ 'Đào Hoa Ấn', đối với sự việc liên quan tới 'Sao chổi Viên Thanh' lại hoàn toàn mù tịt.

"Trên người Viên Thanh có một con quỷ cấp ba bám theo." Thích Tuyền thản nhiên nói.

Quỷ cấp ba thì với cô, chẳng đáng để tự mình ra tay.

Ninh Chí lập tức nghiêm túc đáp:

"Vãn bối sẽ đi xử lý ngay."

Nói rồi, cậu khom người chào cô, kéo theo Trần Phi Lộc rời khỏi biệt thự Lâm Hồ.

Cuối cùng, trong phòng cũng trở lại yên tĩnh.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com