Trong phòng đóng kín cửa sổ, vài ngọn nến đỏ đang cháy sáng.
Mỗi bước mỗi xa
Căn phòng bài trí đơn giản, một giường một bàn một ghế, ngoài ra không còn đồ đạc gì khác.
Nếu không phải có điểm xuyết màu đỏ, nhìn qua thì cũng giống nhà ta vậy.
Đều là cảm giác trống rỗng.
Cảm giác quen thuộc này đột nhiên khiến ta không còn căng thẳng nữa, thế là ta mạnh dạn tiến lên.
Một nam tử ngồi bên giường, hắn mặc áo tân lang, mắt bị buộc một dải lụa đỏ.
Đẹp thật, ta thầm kinh ngạc trong lòng.
Giống như búp bê trên tranh tết, chỉ là da dẻ trắng bệch, nhìn không được vui mừng cho lắm.
"Ngươi là phu quân của ta sao?"
Phu quân là do quản gia nói cho ta biết, ông ấy nói ta nên gọi tân lang quan là "phu quân".
Đối phương không trả lời ta.
"Ngươi tên là gì vậy?" Ta lại hỏi, còn bước lên ngồi bên cạnh hắn.
Hắn dường như cảm nhận được hơi thở của ta, im lặng rất lâu, giọng nói hơi khàn truyền vào tai ta: "Triệu Phùng Sinh."
Giọng nói cũng hay, tên cũng hay.
Ta rất ưng ý phu quân này.
Thế là ta nói: "Sau này phu quân của ta chính là Triệu Phùng Sinh rồi."
Hắn khựng lại một chút, không lên tiếng.
Thậm chí còn kháng cự mà quay đầu đi.
Ta có chút tổn thương.
Phu quân tuấn tú thế này mà không thích ta thì làm sao đây.
Ta nhớ lại lời quản gia nói: "Ngựa có linh tính, ngươi đối xử tốt với nó, nó sẽ nghe lời ngươi."
Người còn có linh tính hơn ngựa đó chứ.
Thế là ta xích lại gần Triệu Phùng Sinh, một mùi thảo dược xộc vào chóp mũi.
Ta vuốt ve đầu hắn nói: "Phu quân phu quân ngoan, sau này ngươi phải nghe lời ta nhé."
Thân mình Triệu Phùng Sinh càng cứng đờ hơn.
Trên mặt hắn ửng hồng, rồi lan đến vành tai, giống như ráng chiều hoàng hôn, nhuộm đỏ trên nền trời trắng như nước cốt hoa môi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn khẽ quay đầu nhìn ta: "Ngươi tên gì?"
"Lâm Chiêu Di." Tên ta không hay bằng tên của hắn.
Nhưng hắn lại có vẻ rất thích cái tên này, lặp đi lặp lại ba lần, rồi nói:
"Lâm Chiêu Di... ta nhớ rồi."
Ngoài cửa sổ tiếng ve râm ran, cái nóng bức của mùa hè khiến người ta dễ buồn ngủ.
Đêm đó ta và hắn ngủ chung trên một chiếc giường.
Giường trong phủ Tướng quân cũng thật to, chăn đệm thật mềm mại.
Ta ngủ rất say, rất ngon.
Mà Triệu Phùng Sinh lại có chút không ngủ được, hắn đặt chăn đệm chắn giữa hai bọn ta, chỉ lấy một chiếc áo che thân.
Nửa đêm ta mơ thấy gà nướng, đói bụng tỉnh dậy, thấy hắn lạnh run cầm cập.
Làm vậy sao được chứ?
Ta kéo chăn đệm ra, rồi ôm lấy hắn, lại đắp chăn đệm lên cả hai bọn ta.
Thân mình hắn chấn động, muốn giãy thoát, nhưng lại phát hiện sức lực của ta lớn đến kinh người.
"Ngươi đừng sợ, con ch.ó Đại Hoàng nhà ta lúc nào mà bị lạnh, ta đều ôm nó ngủ như vậy, nó liền ấm lên ngay. Ngươi là phu quân của ta, ta sẽ đối xử tốt với ngươi như đối với chó Đại Hoàng vậy."
Hắn nghe xong, ngây người một lúc, rồi bất đắc dĩ từ bỏ giãy giụa.
Lại là cái mùi thảo dược đó, thậm chí ngay cả món gà nướng trong mơ của ta cũng biến thành vị thuốc đắng chát.
Nhưng thế này cũng tốt, sẽ không bị đói bụng mà tỉnh dậy.
---
Sáng sớm hôm sau, ta bị tiếng gõ cửa đánh thức.
Triệu Phùng Sinh cũng đã tỉnh, đêm qua hắn ngủ rất ngon, trông có thần sắc hơn hẳn lúc ta mới gặp hắn.
Hắn xuống giường, dò dẫm ngồi vào ghế.
Thải Vi bước vào để chải đầu rửa mặt cho hắn, tranh thủ lúc này, ta cũng vội vàng thức dậy.
Trước đây, ta thường thức dậy khi trời chưa sáng để làm việc, không ngờ hôm qua ngủ quá thoải mái, vậy mà lại tỉnh dậy muộn như vậy.
Đợi Thải Vi rửa mặt chải đầu cho Triệu Phùng Sinh xong, ta cũng đã tự mình tết tóc bím.
Thải Vi không nén nổi bật cười, rồi dịu dàng tiến đến tháo tóc giúp ta: "Chiêu Nương, nô tỳ sẽ giúp người sửa soạn."
Mặt ta đỏ bừng, tết tóc b.í.m thật sự là kiểu tóc long trọng nhất mà ta từng làm khi gặp người lạ.
Tay Thải Vi thật khéo, chốc lát đã búi cho ta một búi tóc nhỏ lệch một bên.
Ta nhìn mình trong gương đồng, chợt thấy mình cũng không xấu.