Nha Đầu Xung Hỉ

Chương 1



Ta được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi.

Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại.

Sau đó mẫu thân lại chạy nhanh trở về, ôm chặt ta vào lòng: "Chiêu Chiêu, nếu con chịu uất ức, hãy viết thư cho mẫu thân. Ta sẽ mang bạc trả lại, rồi đến đón con."

Ta ngây thơ gật đầu.

Ta không trách bọn họ.

Ta biết nỗi khó xử của bọn họ.

Trong thôn liên tiếp mấy năm đại hạn, đất đai không còn một hạt lương thực nào.

Chúng ta phải sống.

Vì vậy, khi người của phủ Tướng quân tìm đến, ta bước lên, nói rằng mình bằng lòng.

Ở phủ Tướng quân chỉ cần được ăn no là đủ, một mình ta chịu uất ức, dù sao cũng tốt hơn cả nhà phải chịu đói.

Bá bá đứng đầu đoàn người là quản gia của phủ Tướng quân, ông ấy cười xoa đầu ta: "Sẽ không chịu uất ức đâu, tiểu thiếu gia sẽ thích Chiêu Chiêu thôi."

Ông ấy nắm tay ta, dắt ta lên ngựa.

Đó là lần đầu tiên ta cưỡi ngựa, cao thật đó, ta suýt nữa không lên được.

Quản gia bá bá liền bế ta lên, ông ấy nói: "Ngựa có linh tính, ngươi đối xử tốt với nó, nó sẽ nghe lời ngươi."

Thế là ta cúi người, vỗ vỗ đầu ngựa: "Ngựa con ngựa con ngoan, mi phải nghe lời ta nhé."

Quản gia bá bá bật cười thành tiếng.

Phủ Tướng quân ở kinh thành, núi cao đường xa.

Quản gia bá bá sợ ta buồn chán, thế là cứ luyên thuyên kể chuyện về tiểu thiếu gia của ông ấy.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu thiếu gia là con trai độc nhất của phủ Tướng quân, phong thái tuấn lãng, chỉ là không thích cười, nên trông có vẻ âm trầm.

Tiểu thiếu gia yếu ớt bệnh tật, không thể học võ, sau khi sức khỏe khá hơn một chút, lại từ trên ngựa ngã xuống mà bị mù. Nhưng tiểu thiếu gia rất thông minh, Tứ thư Ngũ kinh xem qua là nhớ ngay, đạo dụng binh càng là thấu hiểu tận tường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Vậy hắn thật đáng thương nha." Ta cưỡi con ngựa bờm đỏ vừa mới được thuần phục, không nhịn được nói.

Quản gia khựng lại.

"Hiểu rõ đạo dụng binh, vậy nhất định là hắn rất muốn ra trận, chỉ tiếc là thân thể không tốt..."

Quản gia nghe ta tự mình lẩm bẩm, sau khi im lặng rất lâu, nói: "Chiêu Chiêu cũng rất thông minh, nhưng những lời như vậy, sau này đừng nói nữa nhé."

---

Bọn ta đi năm sáu ngày mới đến phủ Tướng quân.

Con ngựa hồng bờm đó ta muốn giữ lại, quản gia lắc đầu, nói sẽ đưa nó đến chuồng ngựa, còn ta ở hậu viện, sau này sẽ không dùng đến nữa.

Ta có chút thất vọng, buồn rầu bước vào phủ Tướng quân.

Người trong phủ dường như không có phản ứng gì lớn, thấy ta thì làm ngơ như không thấy.

Chỉ có một tỷ tỷ đến đón ta.

Nàng ấy dẫn ta đến viện của tiểu thiếu gia, bên trong giăng đèn kết hoa, đèn lồng đỏ bay phấp phới, như một chú chim nhỏ.

Tỷ tỷ nói: "Sau này, nô tì sẽ hầu hạ cô nương, nô tì tên là Thải Vi."

Thải Vi lấy ra một bộ hỉ phục màu đỏ cho ta thay.

Bộ hỉ phục ấy rất tinh xảo, những viên trân châu trên đó lấp lánh ánh sáng, sợi kim tuyến thêu hình một con phượng hoàng sặc sỡ, sống động như thật, dường như muốn bay ra khỏi bộ áo.

Mặc bộ quần áo đẹp như vậy trên người, ta lại không vui nổi.

Nếu có thể bán đi đổi lấy tiền thì tốt quá, như vậy người trong thôn có thể có cơm ăn rồi.

Ta thầm nghĩ trong lòng.

Thải Vi thấy ta không vui, tưởng là người trong phủ quá lạnh nhạt khiến ta khó xử, bèn an ủi ta: "Chiêu Nương đừng buồn, chuyện xung hỉ này vốn là ý của riêng phu nhân, lão gia và thiếu gia đều không đồng ý, nên người trong phủ cũng khó xử, đành phải giả vờ như không thấy."

Thấy nàng ấy hiểu lầm, ta cũng không biết giải thích sự không vui của mình thế nào, nếu nói rằng mình muốn bán bộ hỉ phục này đi, chẳng phải sẽ bị cười rụng răng sao.

Thế là đành thừa nhận.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com