Anh ta ngập ngừng liếc nhìn Cố Dữ Niên đang đứng phía sau tôi, rồi nhỏ giọng báo cáo tình hình: "Tổng giám đốc Trình, mọi việc ở bệnh viện đã được sắp xếp ổn thỏa."
Anh ta dừng lại một chút, như sợ tôi hiểu lầm, rồi vội vàng giải thích thêm: "Vụ tai nạn xe không phải do Lục tổng sắp xếp đâu ạ, đó thực sự chỉ là một tai nạn thôi."
Tôi suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu. Chưa đến mức gọi là mềm lòng, chỉ là trong lòng có chút trống vắng.
"Trước đây em cứ nghĩ rằng báo thù xong sẽ rất hả hê, nhưng bây giờ cuối cùng cũng đạt được mục đích rồi, mà lại chẳng thấy vui vẻ như mình tưởng tượng."
Cố Dữ Niên nói toạc ra: "Bởi vì Trình Bội dù sao cũng là bố ruột của em, là người thân duy nhất của em trên đời này. Nếu ông ta qua đời trong vụ tai nạn xe, em sẽ đột ngột mất đi một mối ràng buộc, nên sẽ cảm thấy hụt hẫng và trống trải."
Dù rất không muốn thừa nhận, nhưng anh ấy nói đúng. Tôi mang lòng oán hận với Trình Bội, nhưng trớ trêu thay, trong người tôi vẫn chảy dòng m.á.u của ông ta, đó là một sự thật không thể chối bỏ.
Kế hoạch ban đầu của tôi và thư ký Triệu là tìm người bắt cóc Trình Uyên, để xem Lưu Thục Lan và Trình Bội có thể bất chấp tất cả đến mức nào vì cô ta.
Nhưng chưa kịp hành động gì thì ông trời đã ra tay trước. Vụ tai nạn này đã khiến tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Cố Dữ Niên khẽ xoa đầu tôi, rồi ngồi xổm xuống để ánh mắt của chúng tôi ngang hàng nhau.
"Không sao đâu mà, Thi Thi. Em vẫn còn có anh ở đây."
Thư ký Triệu nói rằng Lục phu nhân đã có sắp xếp ở bệnh viện. Tôi đại khái cũng đoán được bà ấy muốn làm gì.
Dù Lục Quy đã tỉnh lại, nhưng vẫn để lại rất nhiều di chứng. Dây thần kinh ở chân phải của cậu ấy bị hoại tử, rất khó để cử động mạnh.
Là một người mẹ, làm sao bà ấy có thể chấp nhận kẻ gây tai nạn và những người không liên quan vẫn nhởn nhơ sống vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra?
Bà ấy không chỉ muốn Trình Uyên phải trả giá, mà còn muốn trả lại gấp bội những đau khổ mà Lục Quy đã phải chịu, để người nhà họ Trình cũng được nếm mùi vị đau đớn đến tột cùng.
Ba người nhà họ Trình tuy không chết, nhưng sống cũng chẳng khác gì địa ngục trần gian.
Trình Bội bị chấn thương não nghiêm trọng, mất luôn khả năng ngôn ngữ, dù có cố gắng cứu chữa thế nào cũng chỉ có thể ú ớ chảy nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trình Uyên bị cắt cụt chân, mà trớ trêu thay, cái chân bị cắt lại chính là chân phải.
Lưu Thục Lan coi như là người bị thương nhẹ nhất, chỉ bị gãy hai xương sườn, cộng thêm chấn động não và xuất huyết não.
Nửa tháng sau, khi tôi và Cố Dữ Niên đến bệnh viện thăm họ, chúng tôi tình cờ chứng kiến cảnh tượng mẹ con họ đang giằng xé, cào cấu nhau trong phòng bệnh.
Lưu Thục Lan trách Trình Uyên không nên gây tai nạn rồi bỏ trốn. Nếu lúc đó kịp thời đưa Lục Quy đến bệnh viện cứu chữa, thì nhà họ Trình đã không đến nông nỗi này.
Trình Uyên thì lại oán trách bà ta và Trình Bội bất tài, đến cả một con nhóc như tôi cũng không đấu lại.
Hai người họ cãi nhau không dứt, càng nói càng hăng rồi lao vào đánh nhau. Thật đúng là một màn "chó cắn chó" đặc sắc.
Nhìn mà xem, bản chất xấu xa của con người là như vậy đấy. Một khi bản thân mình phải chịu đau đớn, tình yêu thương cũng trở nên ích kỷ.
Tôi đứng nhìn một lúc, rồi quay người sang phòng bệnh của Trình Bội. Trình Bội nằm trên giường bệnh, cơ mặt thỉnh thoảng giật giật không kiểm soát, nước dãi và đờm dãi chảy ròng ròng xuống khóe miệng, trông thật thảm hại.
Đầu óc thì đã không còn tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy tôi, ông ta vẫn run rẩy cả người, ú ớ kêu la loạn xạ.
Tôi muốn thương cảm cho ông ta, nhưng mỗi khi nhớ đến hình ảnh mẹ tôi nằm cô đơn trên giường bệnh, không một chút hơi thở, thì chút thương hại ít ỏi còn sót lại trong lòng tôi cũng tan biến hết.
Cố Dữ Niên kéo một chiếc ghế đến để tôi ngồi. Tôi ngắm nghía vẻ thảm hại của Trình Bội một lúc, rồi từ tốn cất lời: "Tôi đã bán tống bán tháo toàn bộ số cổ phần Trình Thị mà tôi đang nắm giữ, rồi đem số tiền đó ném vào thị trường chứng khoán. Ông đoán xem, chỉ sau một đêm, tất cả đều bốc hơi không còn một xu."
Phản ứng của Trình Bội ngày càng dữ dội, ông ta phát ra những âm thanh kì quái.
Tôi tiếp tục: "À, đúng rồi. Hôm đó các người rời đi vội quá, chưa kịp thay đổi người đại diện pháp luật của công ty. Công ty bị tình nghi là huy động vốn trái phép, toàn bộ tài sản đứng tên nhà họ Trình đều đã bị tịch thu. Tôi đoán là không lâu nữa, cả ba người các người đến tiền viện phí còn không trả nổi đâu."
Tôi chậm rãi kể cho ông ta nghe toàn bộ những thành quả mà mình đã đạt được trong thời gian qua. Tôi chỉ muốn xem, khi không còn cái hào quang "người giàu nhất" kia nữa, thì bên dưới lớp da người này, rốt cuộc là người hay là quỷ.
"Thi Thi."
Cố Dữ Niên dịu dàng gọi tên tôi, dùng những ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt tôi.
Lúc này, tôi mới nhận ra rằng mình đã rơi lệ từ lúc nào không hay.
Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn Trình Bội ra sức giãy giụa nhưng cũng không thể nhúc nhích khỏi chiếc giường bệnh nửa mét, lòng tôi chợt cảm thấy thanh thản lạ thường.
Vị trí người giàu nhất Hải Thành, đến đây là kết thúc.
"Còn lại", cứ để thời gian trả lời vậy.
Rời khỏi bệnh viện, tôi hít một hơi thật sâu không khí trong lành. Rồi tôi tự nhiên nắm lấy bàn tay của Cố Dữ Niên.
"Đi thôi!"
Từ giờ trở đi, tôi sẽ sống thật trọn vẹn cho cuộc đời mà mình đã vất vả lắm mới giành lại được.